Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3020



Chương 3020:

Phùng Tiểu Uyển lo sợ hỏi Hoài Lam: “Chị Lam, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Hoài Lam đưa mắt nhìn về phía Dương Chấn còn đang nằm trên giường bệnh: “Chờ đi! Lúc này, chúng ta chỉ có thể chờ anh Chấn thức tỉnh rồi mới có thể biết được số phận của chúng ta ra Sao.

“Có lẽ Mục thành chủ cũng không còn nhiều kiên nhãn nữa đâu, chị đoán chừng chỉ tối đa ba ngày nữa, nếu anh Chấn vẫn không tỉnh, chỉ sợ ngay cả ông ấy cũng sẽ muốn đẩy chúng ta ra khỏi Mục phủ”.

Phùng Tiểu Uyển lập tức cảm thấy áp lực trong lòng càng thêm nặng nề.

Hai cô gái nhìn đăm đăm về phía Dương Chấn, anh như một đứa trẻ chìm vào giấc ngủ say, hô hấp cực kì yếu ớt.

Lớp băng vải quấn khắp người anh đã được gỡ ra, toàn thân anh lúc này đã phủ kín những vảy máu khô, hẳn không bao lâu nữa, những vảy máu đó có thể bong ra.

Nhưng cánh tay phải của anh hiện vẫn quấn kín băng gạc.

Bởi cưỡng chế sử dụng linh khí ở cường độ cao, phản phệ từ linh khí đã gây thương tổn cực kì lớn cho toàn bộ cánh tay phải này, tay trái tuy cũng sử dụng linh khí nhưng may thay, thời gian sử dung còn tương đối ngắn, thương tổn không lớn, nay đã khôi phục hoàn toàn.

Sau khi trị liệu xong, Phùng Tiểu Uyển nhíu mày nói: “Lục phủ ngũ tạng của anh ấy về cơ bản đã khỏe mạnh lại, nay chỉ còn vài vết thương bên ngoài, theo lí mà nói, chút xíu thương tích ấy không đáng kể, anh ấy hẳn đã thức tỉnh mới phải!

Vì sao đến giờ vân không có bất kì phản ứng nào nhỉ?”

Nghe Phùng Tiểu Uyển nói thế, Hoài Lam lập tức khẩn trương, cô ta hỏi Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển này, hay là có vết thương nào đó ở vị trí vô cùng quan trọng mà em bỏ sót, chưa phát hiện ra?”

Phùng Tiểu Uyển lắc đầu: “Không thể nào! Vì †ình trạng thương thế của anh Chấn quá nặng, em đã kiểm tra tất cả mọi chỗ cho chắc, nội thương cũng đã điều tra hết, không thể có chuyện bỏ sót vết thương nào được”.

Hoài Lam nhíu mày: ‘Vậy thì vấn đề ở chỗ nào mới được? Tiểu Uyển, em phải tìm cách để anh ấy mau chóng tỉnh lại, chị đoán chừng chỉ tối đa ba ngày nữa, Mục thành chủ sẽ không gánh nổi áp lực, bảo chúng ta rời khỏi đây đấy”.

Phùng Tiểu Uyển gật đầu: “Chị Lam, chị yên †âm, em nhất định sẽ tìm cách để anh Chấn tỉnh lại”.

Hoài Lam nhìn Dương Chấn nằm đó, người trần như nhộng, đột nhiên quay sang hỏi Phùng Tiểu Uyển: “Chị có thể lấy khăn ướt lau người cho anh ấy không?”

Phùng Tiểu Uyển gật đầu: ‘Được! Chỉ cần đừng chạm vào tay phải là được, những vảy máu ở chỗ khác cũng sắp đến lúc bong ra rồi, không ảnh hưởng gì”.

Hoài Lam nói: “Vậy để chị lau người cho anh ấy”

Phùng Tiểu Uyển nói: “Em giúp chị một tay!”

Thế là, hai cô gái trẻ trung xinh đẹp cùng nhau cẩn thận lau mình cho Dương Chấn.

Trong lúc lau mình, không thể tránh khỏi va chạm tới vị trí khó lòng miêu tả, hai cô gái đều đỏ bừng mặt, nhưng vần hết sức thận trọng tỉ mỉ lau sạch người cho anh.

Lúc này, Dương Chấn nằm trên giường bệnh, bị hai cô gái trẻ lau mình, cảm thấy lòng bị giày vò khổ không nói nổi.

Thực ra anh đã khôi phục ý thức, nhưng không biết vì sao, rõ ràng tai có thể nghe được âm thanh bên ngoài, cũng có thể cảm nhận được mỗi khi Phùng Tiểu Uyển trị liệu cho mình, nhưng lại không sao nhúc nhích được, thậm chí mí mắt cũng không nhấc lên nổi.

“Ạ Đúng lúc này, Phùng Tiểu Uyển bỗng kêu lên kinh ngạc.

Hoài Lam giật mình hoảng sợ, vội nhìn Phùng Tiểu Uyển, hỏi: “Tiểu Uyển, em làm sao thế?”

Gò má Phùng Tiểu Uyển đã đỏ bừng, nhìn sang chỗ Hoài Lam: “Chị lau người cho anh ấy đi, em đi chuẩn bị dược liệu”.