Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3063



Chương 3063:

Sau mấy giây ngắn ngủi, trừ Khương Nham, tất cả cao thủ nhà họ Khương đều đứng đờ ra đó.

Dương Chấn xuất hiện ở một nơi khác.

“Rầm rầm rầm!”

Những cao thủ nhà họ Khương vừa đứng thẳng liên tục ngã xuống đất, ai cũng chết không nhäm mắt, trên cổ xuất hiện vết máu đỏ.

Những cao thủ còn sống của Mục phủ đều có vẻ kích động, nhìn Dương Chấn bằng ánh mắt sùng bái.

Hồi nấy, Mục phủ dốc hết sức lực nhưng cũng chỉ miễn cưỡng chống lại cao thủ nhà họ Khương mà thôi, kết quả Dương Chấn vừa tỉnh lại thì đã giết hết họ băng sức của mình anh rồi.

Nét mặt Khương Nham lập tức cứng đờ, ông ta biết lần này ông ta xong rồi, xong hẳn.

Cho dù ông ta còn sống và quay về nhà họ Khương, cao thủ mà ông ta dẫn đi cũng đã chết hết, ông ta biết ăn nói với nhà họ Khương thế nào bây giờ?

Dương Chấn bỗng nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử, nhìn chăm chäm vào ống tay áo bên phải rỗng tuếch của ông ta, áy náy nói: “Tiền bối Ảnh Tử, ông đi giúp Mục thành chủ đi, cứ để tôi đối phó với ông ta chol”

Kiếm khách Ảnh Tử thoáng sững sờ rồi nói: “Đó là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, sở hữu linh kiếm, có thể sánh ngang với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nguy hiểm lắm đấy”.

Dương Chấn nói: “Ông ta đã bị thương nặng, có lẽ còn không bằng cả Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ. Tình hình bên phía Mục thành chủ rất cấp bách, không thể chần chừ, ông mau đi đi!”

Nghe thấy Dương Chấn nói thế, kiếm khách Ảnh Tử gật đầu, nhìn quanh rồi nói với cao thủ còn sống của Mục phủ: “Nếu tôi chết, Dương Chấn chính là chủ Mục phủ!”

Ông ta nói rồi nhìn về phía Dương Chấn, nói với vẻ mặt phức tạp: “Cố gắng sống nhé!”

Dương Chấn chưa đáp, ông ta đã rời đi.

Dương Chấn cũng cảm thấy hết sức phức tạp, lần này tới Mục phủ, ban đầu anh chỉ định lợi dụng họ, có thể rời đi bất cứ lúc nào, không ngờ lại mang phiền phức lớn đến cho Mục phủ như thế.

Tuy Mục phủ cũng định lợi dụng anh, nhưng cho dù thế nào, lần này, sự hy sinh của Mục phủ vì anh cũng vô cùng to lớn.

Mục phủ không phải một gia tộc, mà do rất nhiều gia tộc tạo thành, thế nên cũng không mang tính kế thừa. Bất cứ ai gia nhập Mục phủ cũng có tư cách trở thành chủ nhân mới của Mục phủ.

Thế nên trước khi rời đi, kiếm khách Ảnh Tử mới dặn cao thủ của Mục phủ rằng nếu ông ta chết, Dương Chấn chính là chủ của Mục phủ.

Dương Chấn nhìn về phía Khương Nham, Khương Nham cũng đang nhìn Dương Chấn bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.

Dương Chấn chợt hỏi: “Sao các người lại muốn tôi đến nhà họ Khương?”

Đây mới là vấn đề khiến anh quan tâm nhất.

Trước đó, tuy anh hôn mê nhưng vẫn năm rõ những chuyện xảy ra ở Mục phủ. Anh không biết gia tộc Cổ Võ họ Khương, nhưng nhà họ Khương lại muốn đưa anh tới đó, khiến anh rất khó hiểu.

Khương Nham cười lạnh: “Cậu nghĩ cậu là đối thủ của tôi thật ư? Cho dù tôi bị thương nặng thì vẫn là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, cậu mới đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, giết tôi kiểu gì chứ?”

Dương Chấn thản nhiên nói: “Nếu ông không nói, tôi không thể làm gì khác ngoài việc giết ông!”

Anh không muốn nói nhiều, cảnh giới của Khương Nham hơn anh quá nhiều, một khi cho ông ta thời gian hồi phục, ông ta có thể dễ dàng giết chết anh.