Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3103



Chương 3103

Lúc này, một người trung niên vạm vỡ bên cạnh Mục Xung hùng hồn nói: “Bây giờ Dương Chấn vấn ở lại Mục phủ, rõ ràng cậu ta cảm thấy không ai làm gì được cậu ta, nên định nhân cơ hội này năm giữ Mục phủ”.

“Mọi người đều là người của Mục phủ, từ khi cậu ta đến Mục phủ, Mục phủ đã chết bao nhiêu người, chẳng lẽ các người không rõ ư? Trong số những người đã chết của Mục phủ, có rất nhiều người là người thân của các người đấy!”

“Các người không định báo thù cho người thân thì cũng thôi, lại còn định giữ kẻ thù của Mục phủ ở lại Mục phủ, thậm chí muốn cậu ta trở thành chủ Mục phủ, các người xứng đáng với những người thân đã bị Dương Chấn hại chết chắc?”

“Cậu Mục là đời sau duy nhất của Mục thành chủ, tôi không cần nói xem Mục thành chủ đã cống hiến bao nhiêu cho Mục phủ, các người đều hiểu rất rõ, bây giờ sống chết của Mục thành chủ không rõ, nhưng Mục phủ không thể thiếu chủ được, tôi đề nghị để cậu Mục trở thành Mục thành chủ mới”.

Ông ta vừa dứt lời, có người nói ngay: “Tôi cũng đồng ý để cậu Mục trở thành thành chủ mới của Mục phủ, khắp Mục phủ, chỉ có cậu Mục mới có tư cách thừa kế chức thành chủ nhất”.

“Chỉ cậu Mục mới có thể dẫn dắt Mục phủ theo hướng huy hoàng hơn, hãy để cậu Mục trở thành thành chủ mới của Mục phủ!”

Trong lúc nhất thời, rất nhiều người của Mục phủ đều lên tiếng.

Cũng có không ít người im lặng, theo họ thấy, Mục Xung không có tư cách thừa kế chức thành chủ, hơn nữa trước khi rời đi, Mục thành chủ đã giao Mục phủ cho kiếm khách Ảnh Tử.

Tuy kiếm khách Ảnh Tử bị thương nặng, nhưng chẳng phải vẫn đang cấp cứu ư?

“Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên chờ kiếm khách Ảnh Tử tỉnh lại, hỏi xem ý ông ấy thế nào, rồi mới quyết định có cần lựa chọn thành chủ mới không”.

Trong lúc mọi người đều bảo để Mục Xung thừa kế chức thành chủ, một ông lão tóc bạc chợt nói.

Nghe thấy thế, mọi người đều nhìn về phía lão ta.

Đọc full miễn phí tại app truyện hola nhé! “Ông Tê!”

Một ông lão ủng hộ Mục Xung căm tức nhìn ông Tề: “Ông có ý gì? Tuy kiếm khách Ảnh Tử rất mạnh, nhưng chỉ là một kẻ làm thuê cho Mục phủ mà thôi, sao phải để người ngoài quyết định chuyện của Mục phủ chúng ta chứ?”

Mục Xung nhìn về phía ông Tê bằng ánh mắt tức giận.

Ông Tê vẫn thản nhiên, trầm giọng nói: “Trước khi rời đi, lão thành chủ đã giao Mục phủ cho kiếm khách Ảnh Tử ngay trước mặt chúng ta, bây giờ ông ấy bị thương nặng vì Mục phủ, cho dù chúng ta muốn đề cử thành chủ mới, cũng nên chờ ông ấy tỉnh lại rồi tính chứ?”

“Tôi cũng đồng ý với lời ông Tê nói, tuy kiếm khách Ảnh Tử chỉ là người làm thuê cho Mục phủ, nhưng ông ấy và lão thành chủ là anh em tốt, cũng đã ở lại Mục phủ bao năm qua, cống hiến rất nhiều cho Mục phủ, về tình về lý, nếu Mục phủ muốn đề cử thành chủ mới thì nên cho ông ấy biết”.

Một nhân vật quyền quý lớn tuổi của Mục phủ cũng nói.

“Hay chúng ta cứ chờ xem sao, dù sao kiếm khách Ảnh Tử cũng đang được cấp cứu rồi, tạm thời tình trạng của ông ấy thế nào, chúng ta cũng không rõ, chờ ông ấy tỉnh rồi tính saul”

Có người mở đầu, lập tức có người phụ họa, tuy không mấy ai ủng hộ việc chờ kiếm khách Ảnh Tử tỉnh lại rồi mới đề cử thành chủ mới, nhưng nhìn chung họ đều là thế hệ trước năm quyền ở Mục phủ, rất có tiếng nói.