Chàng Rể Chiến Thần

Chương 316: Hoàn toàn bại lộ



Nghe thấy lời của người trung niên, Chu Kim Hảo cười lạnh một tiếng: “Tôi là người thế nào, một người ngoài như ông, không có tư cách bình luận!”

Bà ta vốn không có ý thức ra, rằng mình chưa hề nói với người trung niên về tên của Tiếu Tiếu, nhưng đối phương lại biết.

Người trung niên cũng chả quan tâm Chu Kim Hảo, lấy điện thoại của mình ra, mở phần mềm video, mỉm cười hỏi: “Tiếu Tiếu, cháu muốn xem phim hoạt hình gì nào?”

“Cừu vui vẻ và sói xám!”

Người trung niên rất hiền hoà, Tiếu Tiếu không còn sợ hãi như hồi nãy nữa.

“Được thôi!”

Phim hoạt hình Cừu vui vẻ và sói xám được mở lên, người trung niên nhìn Tiếu Tiếu với vẻ mặt sủng nịch.

Vốn dĩ trong lòng còn có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh Tiếu Tiếu đã bị tình tiết trong phim hoạt hình chọc cười, mỉm cười hi ha.

Chiếc xe vút bay suốt đường đi, Chu Kim Hảo không có hoài nghi gì, mà ngược lại, nội tâm bà ta lúc này còn vô cùng thoải mái.

Tần Đại Quang hôn mê cả nửa tháng, nửa tháng này, đối với người phụ nữ tham hưởng phú quý như bà ta mà nói, chính là một sự dày vò.

Hôm nay, cuối cùng cũng sắp được giải thoát rồi.

Đợi Dương Chấn chết rồi, Tần Đại Quang chết nữa, thì cuộc sống tốt đẹp của bà ta sẽ tới.

Nghĩ đến căn biệt thự sang trọng Vân Phong Chi Đỉnh, còn có các loại xe sang để trong garage nữa, Chu Kim Hảo càng nghĩ càng hưng phấn.

Trong lòng đã bắt đầu suy tính làn thế nào để bán xe đó đi.

Đợi bán hết xe đó rồi, bà ta sẽ có một số tiền lớn, có thể tuỳ ý tiêu pha rồi.

Bà ta thậm chí còn đang nghĩ, đến lúc đó có nên làm một chuyến du lịch toàn cầu không nhỉ?

“Ha ha~”

Nghĩ đến những ngày tháng tươi đẹp đó, bà ta đột nhiên nhịn không được mà cười ra thành tiếng.

Ánh mắt người trung niên càng thêm âm trầm, Tiếu Tiếu cũng khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn Chu Kim Hảo một cái, rồi lại cúi đầu xem hoạt hình.

Nửa tiếng sau, chiếc xe ngừng lại ở trước một căn biệt thự sang trọng.

“Anh Cường, đến rồi!”

Tài xế lái xe nói với người trung niên một câu.

“Đây là chỗ nào vậy?”

Hồi nãy Chu Kim Hảo còn đang mãi hoang tưởng đến tương lai tươi đẹp, vốn không có chú ý đến đường đi.

Sau khi xuống xe, mới nghi hoặc mà hỏi.

Khoé miệng người trung niên ngoắc lên một độ cong giễu cợt: “Đừng gấp, ngài Mạnh sẽ tới ngay, bà vào trong đợi trước đi!”

Không biết tại sao, Chu Kim Hảo đột nhiên cảm thấy có chút không đúng lắm.

Nhưng cũng chỉ là cảm giác, chứ vẫn không có nghi ngờ thân phận của người trung niên này, chủ động đi vào trong biệt thự.

“Đây là biệt thự gì thế? So với Vân Phong Chi Đỉnh của tôi thì thật không đáng để nhắc đến!”

Sau khi Chu Kim Hảo đi một vòng trong biệt thự thì nói với vẻ mặt khinh miệt.

Như thể, Vân Phong Chi Đỉnh thuộc về bà ta vậy.

“Tiếu Tiếu đâu?”

Qua một hồi, Chu Kim Hảo mới nhớ tới Tiếu Tiếu.

Chính vào lúc này, người trung niên nhận được một cuộc điện thoại, đột nhiên đứng thẳng người dậy, thần sắc cung kính cực kỳ, liên tục gật đầu nói: “Ngài Dương cứ yên tâm, Tiếu Tiếu đã được tôi sắp xếp đưa đi rồi, cô bé rất ổn, không sao!”

Sau khi cúp điện thoại, Chu Kim Hảo nhíu mày: “Ngài Dương là ai?”

Bà ta càng lúc càng cảm thấy không đúng, không phải là ngài Mạnh sao?

Sao lại đột nhiên lòi ra một ngài Dương vậy?

Người trung niên cười lạnh một tiếng: “Bà quan tâm tôi liên lạc với ai làm gì? Có liên quan gì đến bà chứ? Còn dám nói thêm một câu thừa thãi thì ông đây xử chết bà!”

Thanh âm vừa dứt, trong tay người trung niên đột nhiên xuất hiện một con dao găm với ánh sáng lạnh toát.

Chu Kim Hảo giật bắt mình, vội vàng ngậm miệng lại.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bà ta đến căn biệt thự này đã 10 phút rồi, Tiếu Tiếu cũng đã bị đưa đi, nhưng từ đầu đến cuối chả thấy bóng ảnh của Mạnh Thiên Kiêu đâu.

Trước đây, bởi vì nghĩ đến Dương Chấn sắp chết rồi, bà ta rất nhẹ nhõm, cũng rất hưng phấn.

Nhưng bây giờ sau khi bình tĩnh lại, nội tâm bà ta đột nhiên vô cùng sợ hãi.

Mạnh Thiên Kiêu ngay cả người mà cũng dám giết, sẽ thả cho bà ta đi sao?

“Sao ngài Mạnh còn chưa tới?”

Chu Kim Hảo có chút sợ hãi mà nhìn người trung niên hỏi.

Người trung niên híp mắt lại nhìn bà ta, hỏi: “Bà sốt sắng muốn gặp ngài Mạnh như vậy à?”

“Tôi không phải đã hoàn thành nhiệm vụ mà ông ta giao cho tôi rồi sao? Bây giờ có phải tôi đi được rồi không?”

Chu Kim Hảo nói xong thì đứng dậy, muốn rời đi.

“Ngài Mạnh đã nói rồi, chỉ cần bà dám bước ra khỏi biệt thự một bước thì sẽ cho tôi giết bà!”

Người trung niên ngồi trên sofa, hai chân vác lên cạnh bàn cà phê, bàn tay chơi đùa con dao găm mang ánh mắt lạnh toát, khuôn mặt bình tĩnh mà nói.

Chu Kim Hảo vừa mới đi tới cửa biệt thự, toàn thân chợt run lên, vội vàng ngừng bước chân.

Bà ta đã mở cửa ra rồi, chỉ cần một bước là sẽ bước ra khỏi biệt thự.

Lúc này, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Tôi là bạn hợp tác của ngài Mạnh, ông dám đe doạ tôi sao? Đợi ngài Mạnh đến, để coi tôi có nói hết mấy lời mà ông nói với tôi cho ông ta nghe không!”

Chu Kim Hảo giả vờ bình tĩnh, lại lùi vào biệt thự, ngồi ở một bên, mở ti vi ra xem.

Bây giờ, chỉ có cố gắng giả vờ bình tĩnh mới có thể che giấu đi sự sợ hãi trong nội tâm bà ta.

Lại qua 10 phút, người trung niên nhận được một cuộc điện thoại, đột nhiên đứng dậy: “Còn năm phút nữa ngài Mạnh sẽ đến, nếu như không muốn chết, thì ngoan ngoãn đợi ngài ấy đi.”

Sau khi vứt lại câu này, người trung nhiên sải bước rời khỏi.

Lúc này trong căn biệt thự chỉ còn lại một mình Chu Kim Hảo.

“Đắc ý gì chứ? Còn không phải chỉ là một con chó của ngài Mạnh thôi sao?”

Đợi người trung nhiên rời đi, Chu Kim Hảo mắng mỏ.

Tuy căng thẳng, nhưng đoạn ghi âm cuộc gọi của mình vẫn còn ở trong tay của Mạnh Thiên Kiêu, bà ta cũng không dám bỏ đi, chỉ có thể đợi.

Rất nhanh, đã qua năm phút.

Chính vào lúc này, bên ngoài biệt thự, đột nhiên có tiếng xe truyền tới.

Chu Kim Hảo đứng phắt dậy khỏi ghế sofa, nội tâm cũng hoảng loạn đến cực điểm.

Bà ta biết, là Mạnh Thiên Kiêu đến rồi.

Quả nhiên, là Mạnh Thiên Kiêu đẩy cửa đi vào biệt thự.

“Ngài Mạnh, cuối cùng ngài cũng tới rồi!”

Chu Kim Hảo cố giả vờ trấn tĩnh, nở nụ cười như hoa mà nhìn Mạnh Thiên Kiêu, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.

“Người đâu?”

Mạnh Thiên Kiêu nhíu mày, chất vấn.

“Người nào?”

Chu Kim Hảo nghi hoặc mà nói.

“Con gái của Dương Chấn chứ ai!”

Mạnh Thiên Kiêu tức giận nói.

Chu Kim Hảo lập tức đơ người, chỉ vào bên ngoài cửa: “Con gái của Dương Chấn đã bị người của ông đưa đi rồi mà!”

Nghe vậy, trên mặt Mạnh Thiên Kiêu liền hiện lên một ý lạnh, khuôn mặt dữ tợn mà nói: “Chu Kim Hảo, bà coi tôi dễ gạt lắm đúng không?”

“Tôi phái người đi đón bà khi nào?”

“Bà căn bản chưa có đưa con gái của Dương Chấn ra ngoài, có đúng không?”

“Bà nhắn tin cho tôi, kêu tôi qua đây, căn bản là đang gạt tôi, có đúng không?”

“Có phải bà cảm thấy, đây là địa bàn của nhà họ Quan ở Giang Châu thì tôi sẽ không dám làm gì bà?”

Mạnh Thiên Kiêu từng bước từng bước áp sát Chu Kim Hảo, trên khuôn mặt toàn là lửa giận.

Ông ta cảm thấy, mình bị người đàn bà này chơi đùa rồi.

“Nếu như không phải người của ông đưa tôi tới thì sao tôi có thể biết ông ở đây chứ? Chiếc xe đón tôi đến đây chính là xe của ông!”

“Tôi không quan tâm, tóm lại là tôi đã đưa con gái của Dương Chấn ra cho ông rồi.”

“Cho dù nó sống hay chết, thì những chuyện còn lại đều không liên quan đến tôi.”

“Ông tốt nhất là mau uy hiếp Dương Chấn đến đây, mau giết cậu ta đi!”

“Nếu không, Tần Đại Quang sẽ thật sự tỉnh lại, đến lúc đó tôi cũng không còn cơ hội ra tay với ông ta nữa.”

“Nếu như chuyện tôi thuê người giết ông ta bị lộ thì ông cũng đừng mong sống yên!”

Miệng của Chu Kim Hảo nói không ngừng, nhưng chỉ có như vậy mới có thể che đi sự sợ hãi trong nội tâm bà ta.

“Xe của tôi bị người ta trộm rồi, bà nói cho tôi biết, xe của tôi sao có thể đón bà đến đây được?”

Mạnh Thiên Kiêu đột nhiên tức giận gào lên.

Nhưng sau khi ông ta nói xong câu này, biểu cảm trên mặt đột nhiên cứng đờ.

Ông ta càng nghĩ thì càng cảm thấy không đúng, đây là địa bàn của nhà họ Quan ở Giang Châu, chỉ dựa vào Chu Kim Hảo thì căn bản không thể vào.

Chu Kim Hảo nói, là xe của mình đã đón bà ta đến đây?

Nhưng, xe của mình mới bị trộm vào sáng nay!

Lại liên hệ đến, lần trước ở nhà họ Mạnh Thành phố, người nhà họ Quan cũng đến. . ngôn tình tổng tài

Nghĩ đến mấy cái này, Mạnh Thiên Kiêu cảm thấy hơi thở mình không thông nữa, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, đè nén khiến ông ta khó mà thở ra hơi.

“Ầm!”

Chính vào lúc này, cửa biệt thực bị người ta mở ra từ bên ngoài.

Người trung niên đưa Chu Kim Hảo đến đây hồi nãy sải bước đi vào, bên cạnh ông ta còn có vài tên đàn ông thân hình vạm vỡ.

“Vương Cường!”

Khi nhìn thấy người trung niên, sắc mặt Mạnh Thiên Kiêu thay đổi dữ dội, nhất thời hiểu ra.

Thế nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc, lại có thêm vài bóng người quen thuộc xuất hiện.