Đúng lúc này, linh khí trên xương của Thần Nữ và Nhân Vương bỗng rung lên.
“Ầm!”
“Ầm!”
Ngay sau đó, linh khí rời khỏi bộ xương, xương của Thần Nữ và Nhân Vương lập tức nát vụn, hóa thành bột mịn.
Ở nơi mà hai bộ xương biến mất xuất hiện hai giọt tinh huyết.
“Không ổn rồi!”
Ma Thần viễn cổ bỗng hoảng sợ nói: “Cậu ta sắp hấp thu cả tinh huyết của Thần Nữ và Nhân Vương!”
Dương Chấn đang bị tinh huyết của Ma Thần viễn cổ hành hạ đến mức đau không muốn sống, không hề chú ý đến việc tinh huyết của Thần Nữ và Nhân Vương cũng đang chủ động bay về phía mình.
Nghe thấy Ma Thần viễn cổ nói thế, Thần Nữ và Nhân Vương đều có vẻ kinh hãi.
Nhân Vương gật đầu: “Đúng thật, trừ người ở nơi đó ra, sao lại xuất hiện huyết mạch có thể kìm hãm huyết mạch của ba chúng ta chứ”.
Trong lúc ba cao thủ hàng đầu trò chuyện, Dương Chấn đã bắt đầu hấp thu tinh huyết của Nhân Vương.
Cơn đau dữ dội khiến Dương Chấn sống không bằng chết.
Anh thấy cơ thể anh như bị thiêu đốt, huyết mạch anh đang cháy từ trong ra ngoài.
Từng giây từng phút trôi đi, Dương Chấn vẫn chưa cải tạo xương cốt xong, vẫn chìm trong đau đớn.
Trong lúc Dương Chấn đang cải tạo xương cốt, ở dinh thự Vân Phong tại Yến Đô, Chiêu Châu.
Tống Tả lo lắng nói: “Đã đi bao ngày rồi, sao Cậu Chấn vẫn chưa về nhỉ? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Trong biệt thự rộng lớn, trừ anh em nhà họ Tống, còn có Phùng Tiểu Uyển, Ngải Lâm, Hoài Lam và Phùng Giai Di.
Lúc này, mọi người đều có vẻ lo lắng.
Phùng Tiểu Uyển cười nói: “Anh Chấn đã nói chẳng mấy nữa sẽ về, chắc chắn sẽ không nuốt lời đâu, chúng ta cứ chờ thêm, không chừng tối nay, anh Chấn và anh Siêu sẽ về đấy”.