Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3319





Chương 3535

Không những thế, họ còn phát hiện, tinh huyết của họ vô cùng ngoan ngoãn khi ở trong người Dương Chấn, đang núp tại một góc nhỏ, chờ lệnh bất cứ lúc nào.

Từng giây từng phút trôi đi, Dương Chấn vẫn đang chịu cơn đau khi cải tạo xương cốt.

Nhưng tinh huyết của Ma Thần viễn cổ đã tiêu hao gần hết, mà xương cốt của Dương Chấn mới chỉ được cải tạo gần nửa.

Ma Thần viễn cổ khiếp sợ nói: “Tinh huyết của tôi chỉ có thể miễn cưỡng cải tạo gần nửa xương cốt của cậu ta ư, rốt cuộc cậu ta có thể chất gì thế?”

Đúng lúc lão ta dứt lời, huyết mạch của Nhân Vương đang “trốn” trong người Dương Chấn bỗng bị một sức mạnh khổng lồ hấp thu, tiến vào huyết mạch của Dương Chấn.

“A…”

Cơn đau dữ dội hơn ập tới, người Dương Chấn run bần bật, cơn đau này vượt xa lúc anh vượt thiên kiếp bằng cơ thể.

Tuy rất đau đớn, nhưng anh có thể cảm nhận rõ xương cốt của mình đang không ngừng hồi phục.

Nhân Vương và Thần Nữ đều có vẻ kinh hãi, mãi vẫn chưa hoàn hồn.

Chẳng biết bao lâu sau, Nhân Vương mới nhìn về phía Ma Thần viễn cổ: “Xem ra ông đoán đúng, trong cơ thể cậu ta vẫn còn huyết mạch mạnh hơn, chính huyết mạch mạnh hơn này đã hấp thu tinh huyết của chúng ta”.

Thần Nữ ngờ vực hỏi: “Nhưng rốt cuộc là huyết mạch gì mà có thể hấp thu tinh huyết của chúng ta cùng lúc? Tại sao tôi chưa nghe nói đến bao giờ?”

Ma Thần viễn cổ bỗng trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: “Có lẽ cậu ta đến từ nơi đó!”

Hành động của lão già áo xám khiến mọi người vô cùng tức giận.

“Ngừng tay!”

Tống Tả giận dữ nghiến răng nghiến lợi: “Dù gì ông cũng là cao thủ đến từ giới Cổ Võ, thế mà lại định ra tay với một đứa bé, không thấy quá đáng à?”

Lão già áo xám không hề nhận ra hành động của mình trơ trẽn đến mức nào.

Lão ta cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Tống Tả: “Tôi chỉ thấy thằng nhóc này rất đáng yêu thôi, sao ông lại bảo tôi ra tay với nó?”

“Nhưng nếu ông đã nói thế mà tôi không làm gì thằng nhóc này thì cũng không thích hợp lắm nhỉ?”

Lão ta nói rồi nắm cổ áo bé Tĩnh An, xách bé Tĩnh An lên.

“Oe…”

Bé Tĩnh An òa khóc.

Ngải Lâm quỳ xuống, khóc lóc van xin: “Con à! Con của tôi! Mau trả con cho tôi, xin ông trả con cho tôi đi mà!”

Lão già áo xám vẫn không nhúc nhích, cười ha hả: “Các người nói xem, nếu tôi ném thằng nhóc từ độ cao này thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

Lão ta như ác ma đang xách bé Tĩnh An bằng một tay, lời lão ta nói khiến người ta sởn tóc gáy.

“Tôi nói!”