Tuy đám người không nỡ nhưng cũng hiểu, họ ở đây cũng không giúp được gì cho Phùng Tiểu Uyển, còn có thể bị thương nặng vì uy lực còn sót lại từ trận chiến.
Do đó, mọi người đều từ biệt Phùng Tiểu Uyển.
Sau thoáng chốc, trong dinh thự Vân Phong chỉ còn mình Phùng Tiểu Uyển và Khương Chiến, Vương Côn đang chiến đấu.
“Khương Chiến, cậu đừng quá đáng!”
Sau một đòn đánh, Vương Côn nghiến răng nghiến lợi: “Chuyện gì cũng phải có trước sau, tôi tìm được cô Phùng trước, phải để tôi đưa cô ấy về gia tộc Bách Lý”.
Khương Chiến hừ lạnh, khinh thường nhìn Vương Côn: “Mọi người đều là người của giới Cổ Võ, ở giới Cổ Võ, mạnh được yếu thua, đừng nói nhảm nữa, tôi và ông đánh một trận, ai thắng thì sẽ được đưa cô ấy đi!”
“Không thể nào!”
Vương Côn nghiến răng nghiến lợi: “Trừ khi cậu giết tôi, bằng không, đừng hòng đưa cô Phùng đi!”
Sau trận chiến vừa rồi, rõ ràng thực lực của Khương Chiến hơn một bậc.
Nhưng nếu Khương Chiến muốn giết Vương Côn thì không thể.
Nếu hai người tiếp tục chiến đấu thì chỉ có thể dẫn đến kết cục cả hai cùng chết thôi.
“Hừ! Không biết tự lượng sức mình!”
Khương Chiến hừ lạnh, ý chí chiến đấu bùng nổ, lại lao tới chỗ Vương Côn.
Phùng Tiểu Uyển nhìn từ xa, lúc này cô ta đã bình tĩnh lại, đối với cô ta, đi đâu cũng không quan trọng nữa.
Cô ta đã sẵn sàng ở lại thế lực nào đó của giới Cổ Võ một khoảng thời gian tới rồi.
“Ầm!”
Đúng lúc này, tiếng va chạm nặng nề vang lên, Vương Côn hộc máu, bay ra xa.
Người Khương Chiến cũng đầy máu me, ông ta đứng im, há miệng th ở dốc.
“Đi theo tôi!”
Khương Chiến bước đến trước mặt Phùng Tiểu Uyển, lạnh lùng nói.
Phùng Tiểu Uyển không nói gì, đi theo đối phương.
“Nếu muốn đưa cô Phùng đi, trừ khi tôi chết!”
Nhưng họ vừa đi được mấy bước thì đã bị Vương Côn chắn đường.
Lúc này người Vương Côn đầy máu tươi, nhưng lão ta vẫn hừng hực ý chí chiến đấu, nhìn chằm chằm vào Khương Chiến.
Khương Chiến căm tức nhìn Vương Côn, cắn răng: “Kẻ thua cuộc mà cũng dám chắn đường tôi à? Cút khỏi tầm mắt tôi, bằng không đừng trách tôi không khách sáo với ông!”
Vương Côn cười khẩy: “Cậu có khách sáo với tôi à? Nếu cậu giết được tôi thật, cậu sẽ không ra tay ư? Chúng ta cùng cảnh giới với nhau, cậu biết rõ tình trạng của tôi bây giờ”.
Khương Chiến vô cùng tức giận, nhưng đúng như Vương Côn nói, họ là cao thủ cùng cảnh giới, tuy Khương Chiến hơn một chút, nhưng nếu hai người liều mạng thì cũng không biết ai sống ai chết.