Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3971



Chương 3971

Người họ mềm nhũn, ở chỗ họ quỳ xuất hiện một vũng nước.

Không ngờ chủ của hai gia tộc lớn ở Trung Châu lại sợ tới mức tiểu ra quần.

“Tôi nói! Tôi nói hết!”

Vương Lâm sợ hãi nói: “Là Hà Hồng Viễn – người giàu nhất Trung Châu! Ông ta đã hứa với chúng tôi, chỉ cần tiêu diệt nhà họ Cố, chúng tôi sẽ được thay thế nhà họ Cố, trở thành gia tộc hàng đầu mới ở Trung Châu”.

Thái Đức Hải cũng vội nói: “Đúng thế đúng thế, đều do lão già Hà Hồng Viễn, dù sao ông ta cũng là người giàu nhất Trung Châu, chúng tôi không dám đắc tội ông ta nên chỉ có thể làm theo lời ông ta nói!”

“Tứ trưởng lão, đây thực sự không phải ý muốn của chúng tôi! Xin tứ trưởng lão cho chúng tôi con đường sống, sau này chúng tôi không dám nữa!”

“Tứ trưởng lão, chúng tôi biết sai rồi, nhà họ Vương xin trở thành gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Cố, chỉ xin tứ trưởng lão cho chúng tôi một con đường sống, bỏ qua cho nhà họ Vương”.

Hai người vừa cầu xin vừa dập mạnh đầu xuống đất.

Cố Thái Sơ vô cùng ngạc nhiên, hình như không ngờ người thực sự muốn đối phó với người nhà họ Cố lại là Hà Hồng Viễn.

Cố Thái Sơ cắn răng: “Nhà họ Cố không có ân oán gì với nhà họ Hà, tại sao Hà Hồng Viễn lại muốn đối phó với chúng tôi?”

Vương Lâm vội nói: “Chủ gia tộc họ Cố, chúng tôi không biết gì hết, chúng tôi chỉ làm theo lời dặn của Hà Hồng Viễn thôi!”

Thái Đức Hải cũng nói: “Đúng thế, chính Hà Hồng Viễn đã bảo chúng tôi đối phó nhà họ Cố, bằng không, ba gia tộc chúng tôi đâu dám vi phạm quy định mới, gây chuyện với nhà họ Cố chứ?”

“Hà Hồng Viễn bảo chúng tôi rằng tứ trưởng lão đã rời khỏi Trung Châu, còn nói nếu không có tứ trưởng lão, mọi chuyện vẫn do các gia tộc hàng đầu Trung Châu quyết định”.

Dương Chấn nhíu mày, việc Hà Hồng Viễn đối phó nhà họ Cố có vẻ hơi khác thường, anh cứ cảm thấy chuyện này không ổn lắm.

Vương Lâm nói thêm: “Tứ trưởng lão, chúng tôi đã nói hết những gì mà mình biết cho cậu rồi, xin cậu nương tay, thả chúng tôi đi”.

Thái Đức Hải cũng nhìn về phía Dương Chấn với vẻ mong chờ, giờ sống chết của họ là do Dương Chấn quyết định.

Dương Chấn không quan tâm tới hai người mà nhíu mày, một lúc lâu sau, anh mới nhìn Cố Thái Sơ bên cạnh, hỏi: “Nhà họ Hà có ân oán với nhà họ Cố à?”

Cố Thái Sơ lắc đầu, nói với vẻ mặt u ám: “Trừ lúc qua lại khi làm ăn, chúng tôi và nhà họ Hà không còn quan hệ gì khác, càng không thể có ân oán được”.

Dương Chấn nói: “Nếu vậy, sao nhà họ Hà lại nhắm vào nhà họ Cố?”

Anh nói rồi nhìn về phía Thái Đức Hải và Vương Lâm.

Hai người lập tức biến sắc, Vương Lâm nói ngay: “Tứ trưởng lão, chúng tôi không biết gì thật, cậu cũng biết đấy, nhà họ Vương và nhà họ Thái chỉ là gia tộc thượng lưu ở Trung Châu thôi, không khác gì rác rưởi trước mặt gia tộc đỉnh cao như nhà họ Hà”.

“Một câu của nhà họ Hà có thể khiến gia tộc chúng tôi trở thành gia tộc hạng bét, nhà họ Hà sẽ không giải thích quá nhiều khi bảo chúng tôi làm gì, chỉ ra lệnh, hơn nữa người ra lệnh cho chúng tôi còn không phải chủ gia tộc họ Hà”.

Nghe thấy Vương Lâm nói thế, Dương Chấn như nắm bắt được thông tin quan trọng nào đó, anh hỏi thêm: “Ý ông là, người bảo các người nhắm vào nhà họ Cố không phải Hà Hồng Viễn, mà là người khác của nhà họ Hà à?”

Thái Đức Hải gật đầu: “Là con trai trưởng của Hà Hồng Viễn – Hà Chí!”