Chàng Rể Chiến Thần

Chương 494



CHƯƠNG 494: AI DÁM NGĂN CẢN TÔI

Lúc này mọi người đồng loạt nhìn về phía bóng người kia.

“Dương Chấn!”

Bóng người càng lúc càng tới gần, rốt cuộc người nhà họ Diệp đã nhận ra người đến là ai.

Sau lưng Dương Chấn là thân hình khôi ngô sừng sững như tháp sắt của Mã Tuân.

Hai người lần lượt xuất hiện khiến mọi người sững sờ.

Bạo Quân vốn đang định vặn gãy cổ của Diệp Mạn cũng nhìn sang. Khi hắn ta nhìn thấy người đến chỉ có hai chàng trai trẻ thì trong mắt tràn đầy xem thường.

“Nếu tôi giết bà ta, cậu sẽ khiến cả Hiệp hội Võ đạo chôn cùng?”

Bạo Quân trêu tức hỏi, đáy mắt lóe lên sát khí.

Qua lời xì xầm của người nhà họ Diệp, hắn ta đã biết người đến là Dương Chấn.

Khi Diệp Mạn thấy được Dương Chấn, khát vọng sống nơi đáy mắt của bà ta càng thêm mãnh liệt.

Bà ta biết bây giờ chỉ có Dương Chấn mới cứu được mình.

Nhưng lúc này ba ta vẫn đang ở trong tay Bạo Quân, muốn được cứu e là không dễ.

“Anh không nghe hiểu tiếng người? Hay là lỗ tai có vấn đề?”

Dương Chấn vô cảm nói.

Ầm!

Lời của Dương Chấn khiến mọi người choáng váng.

Còn Bạo Quân lại tức xanh mặt.

Câu nói này của Dương Chấn, thoạt nghe chẳng có vấn đề gì nhưng đây thật sự là một câu chửi người không cần dùng từ ngữ tục tỉu.

Phiên dịch lại có nghĩa là “Anh là súc sinh nên không nghe hiểu tiếng người hay lỗ tai anh bị điếc?”

Có thể tưởng tượng được câu nói này kích thích Bạo Quân đến cỡ nào.

“Ranh con, tao sẽ tự tay bẻ gãy cổ mày!”

Bạo Quân giận dữ không thôi, gào lên.

Thân hình của hắn ta vốn rất cao to, bắp thịt cuồn cuộn, thoạt nhìn liền biết là một người cực kỳ to khỏe.

Diệp Mạn chẳng khác nào con kiến trong tay hắn ta.

“Dương Chấn, mày lớn lối lắm, lại dám vô lễ với đại nhân Bạo Quân như vậy, đừng quên tính mạng của mẹ vợ mày vẫn còn nằm trong tay hắn ta đấy.”

Diệp Vô Song lớn tiếng nói.

Không biết vì sao, khi thấy dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của Dương Chấn, trong lòng anh ta bỗng lo lắng không thôi.

Ngay cả anh ta cũng ngạc nhiên vì bản thân lại có cảm giác Bạo Quân thật sự sẽ không đánh lại Dương Chấn.

Lời của anh ta cũng là đang nhắc nhở Bạo Quân có thể giết Diệp Mạn trước.

Chỉ cần Diệp Mạn chết, anh ta chắc chắn sẽ ngồi lên vị trí người thừa kế.

Dương Chấn hơi nheo mắt, sao anh không hiểu được suy nghĩ độc ác của Diệp Vô Song chứ?

“Mày sẽ chết rất thê thảm!” Dương Chấn lạnh lùng nói.

Dương Chấn nói xong cũng không thèm nhìn Diệp Vô Song nữa.

Nhưng cái nhìn này lại khiến Diệp Vô Song cảm thấy như bị thần chết nhìn chằm chằm, một cảm giác rét lạnh lan tràn khắp cơ thể.

“Là cao thủ của Hiệp hội Võ đạo, hẳn không nên gây khó xử với một người phụ nữ đúng không?”

Dương Chấn nhìn Bạo Quân nói: “Thả bà ta ra, tôi sẽ đánh với anh? Thế nào?”

“Nếu tôi nhất định phải giết bà ta thì sao?”

Bạo Quân giễu cợt nói. Bàn tay vốn đã hơi buông lỏng ra lúc này đột nhiên siết mạnh.

Diệp Mạn chỉ thấy cổ của mình sắp gãy rồi, bà ta sợ đến nỗi tè ra quần, tay chân không ngừng vùng vẫy.

Bạo Quân thích nhất là đùa bỡn người khác, hắn ta cảm thấy rất thành công khi nhìn thấy sự khủng hoảng trong mắt đối phương.

Nhưng điều khiến hắn ta thất vọng là hắn ta không thấy được sự sợ hãi nào trong mắt Dương Chấn, hai tròng mắt đen kịt kia như vực sâu không đáy.

“Người phụ nữ này là mẹ vợ của cậu, cậu không sợ tôi sẽ giết bà ta sao?”

Bạo Quân cau mày hỏi.

“Người đang ở trong tay anh, giết hay không tùy anh.”

Dương Chấn bình tĩnh nói: “Chắc không phải anh nghĩ sở dĩ tôi đến đây là vì cứu người phụ nữ này đó chứ?”

Bạo Quân nghe vậy sắc mặt lập tức cứng ngắc.

Trước đó Diệp Mạn nói cho hắn ta biết, Tần Nhã là con gái riêng của bà ta, Dương Chấn rất không thích bà ta. Hắn ta vốn dĩ không tin nhưng lúc này hắn ta đột nhiên hơi tin rồi.

Dương Chấn thoạt nhìn rất trẻ nhưng Bạo Quân sẽ không thật sự cho rằng anh là tên vô dụng.

Mặc kệ Dương Chấn có giết Lữ Mông không, ít nhất Ngưu Căn Huy xếp hạng thứ chín trong Hiệp hội Võ đạo quả thật đã chết trong tay Dương Chấn, hơn nữa còn chết trước mặt mọi người.

Một người tài năng lại trẻ tuổi như vậy nếu không có sự tàn nhẫn, sẽ không có được thành tựu như ngày hôm nay.

“Nếu vậy tôi sẽ lấy mạng người phụ nữ này!”

Bạo Quân quát lên, sau đó đột nhiên siết mạnh.

“Bốp!”

Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay mảnh khảnh đột nhiên chộp cổ tay Bạo Quân.

Bạo Quân vốn đang dùng sức bỗng cảm thấy cổ tay mình bị một luồng sức mạnh giữ chặt.

“Tuy không phải tôi đến đây vì người phụ nữ này nhưng cũng không thể nhìn bà ta bị anh giết như vậy.”

Một giọng nói cực kỳ lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai Bạo Quân.

Mọi việc chỉ xảy ra trong chớp mắt, lúc này Bạo Quân chỉ thấy lông tóc cả người đều dựng đứng cả lên.

Lúc nãy Dương Chấn còn đứng cách hắn ta mấy mét, nhưng chỉ một cái chớp mắt anh đã ở sát cạnh hắn ta. Mà lúc này tay của Dương Chấn còn đang nắm chặt cổ tay hắn ta.

Luồng sức mạnh kia cực kỳ khủng bố khiến Bạo Quân không thể phản kháng được. Hắn ta rất tin tưởng, chỉ cần Dương Chấn bóp mạnh chút nữa thì cổ tay của hắn ta sẽ nát vụn.

“Cậu…rốt cuộc cậu là ai?”

Sắc mặt Bạo Quân cực kỳ nghiêm nghị, hắn ta chỉ cảm thấy sóng lưng lạnh toát, mồ hôi ướt đẫm.

Hắn ta vốn dĩ vẫn đang nghi ngờ liệu cái chết của Lữ Mông có liên quan gì đến Dương Chấn không nhưng lúc này sự nghi ngờ kia đã hoàn toàn biến mất.

Trước mặt Dương Chấn, hắn ta hoàn toàn không có can đảm chiến đấu.

“Trong vòng năm giây nếu anh không buông tay, anh sẽ chết!”

Dương Chấn cau mày, lạnh lùng nói.

Lần này Bạo Quân không hề do dự buông tay ra ngay.

Cơ thể Diệp Mạn ngã phịch xuống đất, thở hổn hển. Mới từ cõi chết trở về, bà ta sợ đến nỗi hồn xiêu phách lạc.

“Cậu có thể buông tay ra được chưa?”

Bạo Quân cắn răng hỏi, hắn ta cảm thấy cổ tay mình sắp gãy nát rồi.

Điều khiến Bạo Quân bất ngờ là hắn ta vừa nói xong, Dương Chấn liền buông tay ra ngay.

Lúc này trong căn biệt thự rộng lớn của nhà họ Diệp yên lặng như tờ, mọi người đều nhìn chằm chằm Dương Chấn.

Từ lúc Dương Chấn chộp cổ tay Bạo Quân ép hắn ta thả Diệp Mạn đến lúc anh buông cổ tay Bạo Quân ra.

Hết thảy đều xảy ra trong tích tắc. Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc đó là Bạo Quân đường đường là cao thủ của Hiệp hội Võ đạo thế mà lại hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu trước mặt Dương Chấn.

Mí mắt Diệp Kế Tông giật giật, tim đập điên cuồng. Lão ta bỗng có cảm giác hình như mình đã bỏ lỡ chuyện gì rồi.

Ông ta biết Dương Chấn rất mạnh nhưng không ngờ anh lại mạnh đến mức độ này, ngay cả Bạo Quân cũng bị anh chèn ép không dám manh động.

“Thằng nhóc, cậu dám giết cao thủ của Hiệp hội Võ đạo, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua việc này đâu.”

“Cậu cứ chờ Hiệp hội Võ đạo xử trí đi!”

Bạo Quân đột nhiên ném ra mấy lời hung hăng, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

“Tôi cho phép ông rời đi sao?”

Đúng lúc này, một giọng nói lãnh lẽo vang lên từ sau lưng Bạo Quân.

Ngay sau đó, một bóng dáng vạm vỡ vụt tới, chặn ngay đường lui của Bạo Quân.

Bạo Quân cau mày, lạnh lùng nói: “Bạo Quân tôi muốn đi, ai dám ngăn cản?”