Chàng Rể Chiến Thần

Chương 524



CHƯƠNG 524: MẸ CỦA DƯƠNG CHẤN

Nghe thấy Tiền Bưu muốn giết mình, Chu Kim Hảo hoàn toàn hoảng hồn “Dương Chấn, cậu không thể để tôi bị giết được, cho dù thế nào, tôi cũng là mẹ của Tần Nhã, mẹ của Tần Yên, vợ của Tần Đại Quang, bà ngoại của Tiếu Tiếu.”

“Tần Nhã và Tần Yên là người thiện lương đến mức nào, cậu là người rõ nhất, nếu để bọn nó biết, tôi bị cậu cho người giết đi, bọn nó chắc chắn sẽ không tha thứ cho cậu.”

“Lại nói, cho dù tôi không phải là mẹ ruột của Tần Nhã, nhưng mà tôi cũng là mẹ nuôi của con bé mà?”

“Dương Chấn, cậu dù sao cũng đừng xúc động! Giết người là phạm pháp, cậu vẫn là đưa tôi về nhà tù đi, tôi nhất định cải tạo đàng hoàng trong đó, cố gắng được giảm hình phạt, sớm ngày đi ra đoàn tụ với mọi người.”

Trong con mắt Chu Kim Hảo ngập tràn sợ hãi, nói chuyện cũng lộn xộn.”

“Bà câm miệng cho tôi!”

Dương Chấn phẫn nộ rít gào một tiếng: “Bà còn muốn tranh thủ giảm hình phạt? Còn muốn đoàn tụ với chúng tôi? Bà là đang nằm mơ sao?”

“Bà vốn là người mang trọng tội, lại còn dám bắt cóc Tần Yên, bà bây giờ, là tội càng thêm tội.”

“Cho dù tôi không giết bà, bà cũng không thoát khỏi cái chết!”

“Bà nói không sai, cho dù thế nào, bà cũng là mẹ ruột của Tần Yên, mẹ nuôi của Tần Nhã, nếu như tôi giết bà, các cô ấy sẽ vô cùng đau khổ, cho nên tôi sẽ không giết bà!”

“Nhưng mà, lúc này, bà cũng chỉ có thể tiếp nhận chế tài pháp luật, chỉ có tội chết!”

Lời nói của Dương Chấn, nói năng có khí phách.

Chu Kim Hảo ngây cả người, trước bà ta thuê người giết người không thành, nay đã bị phán tù chung thân.

Lúc này, bà lại bắt cóc Tần Yên, vẫn là trọng tội như cũ.

Tù chung thân lại thêm một trọng tội, chỉ sợ sẽ bị lập tức tử hình.

Chu Kim Hảo luống cuống, hoàn toàn kinh hoảng.

Dương Chấn vừa rồi là muốn đích thân động thủ giết người phụ nữ ác độc này, nhưng mà ngay cái lúc muốn động thủ ấy, anh lại nghĩ đến rất nhiều người.

Nghĩ đến Tần Nhã, nghĩ đến Tần Yên, nghĩ đến Tần Đại Quang, cũng nghĩ đến Tiếu Tiếu.

Ngay lúc rời khỏi Tiếu Tiếu hôm nay, Tiếu Tiếu còn khóc nói nhớ bà ngoại rồi, Dương Chấn vẫn không thể nào nhẫn tâm làm những người thiện lương như thế này đau khổ?

Cho nên anh bỏ qua sát ý với Chu Kim Hảo.

Bởi vì cho dù anh không ra tay, pháp luật cũng sẽ có chế tài với Chu Kim Hảo, chỉ có tử thần chờ đợi bà ta.

Tiền Bưu bên cạnh, cũng đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra.

Đúng lúc này, một tiếng cảnh báo dồn dập, vang lên trong sự hoang dã trống trải này.

Rất nhanh, mấy người cao lớn xông lên tầng cao nhất, khi bọn họ nhìn thấy mặt đất đầy thi thể thì trên mặt mỗi người đều kinh ngạc.

“Đưa tay lên!”

Nhất thời, họng súng của tất cả mọi người, đều nhắm vào Dương Chấn và Tiền Bưu.

Tình huống như vậy, nhìn thế nào, Dương Chấn và Tiền Bưu cũng giống như là người xấu, Chu Kim Hảo ngã ngồi trên đất, mới là người bị hại.

“Đều bỏ súng xuống cho tôi!”

Người đàn ông cầm đầu, lúc nhìn thấy Dương Chấn, thiếu chút nước sợ đến tiểu ra quần, lập tức rống lên một tiếng.

Những người khác đều chưa từng gặp Dương Chấn, nhưng anh ta đã từng gặp qua, người lãnh đạo trực tiếp của lãnh đạo trực tiếp của anh ta, trước mặt Dương Chấn cũng phải khúm núm.

Có thể biết được, thân phận của Dương Chấn kinh khủng đến mức nào?

Nghe thấy âm thanh rít gào của anh ta, những người kia mới thu súng lại.

“Anh Dương!”

Người đàn ông cầm đầu đi lên trước, đứng thẳng người, cúi chào Dương Chấn.

Dương Chấn sau khi đáp lễ, dặn dò nói: “Những người chết này, đều là sát thủ nổi tiếng quốc tế, mấy người hẳn là sẽ rất dễ tra ra được.”

Nghe vậy, người đàn ông cầm đầu ngập tràn khiếp sợ.

Sát thủ quốc tế, đều là những sự tồn tại vô cùng hung bạo, bây giờ thế mà có tám người ngã xuống.

“Về phần người phụ nữ này, vốn là tội phạm nghiêm trọng đang ở tù chung thần, lại vượt ngục ra ngoài, lại còn tham gia vào vụ bắt cóc.”

Dương Chấn lạnh lùng nhìn Chu Kim Hảo nói.

“Đây là video giám sát làm chứng, có lẽ có giúp đỡ với mọi người.”

Tiền Bưu lập tức lấy ra một cái USB, đưa cho người đàn ông cầm đâu.

“Cảm ơn anh Dương đã phối hợp, ngài cứ việc yên tâm, phàm là nhân viên liên quan đến vụ án lần này, chúng tôi một người cũng sẽ không bỏ qua.”

Người đàn ông cầm đầu lập tức nói.

Dương Chấn khẽ gật đầu, rồi không quay đầu lại xoay người rời đi.

Chu Kim Hảo cũng ý thức được mình sắp sửa nhận án tử hình, đã hoàn toàn sợ ngây người, cả người vô lực ngồi xuống đất, tùy ý để hai người đàn ông mang bà ta đi.

Một tiếng sau, bệnh viện nhân dân Giang Châu, một phòng bệnh VIP độc lập.

Tần Đại Quang giống như là một xác ướp, cả người quấn đầy băng gạc màu trắng.

Tần Nhã và Tần Yên đều ở đó, nhìn thấy ba mình như vậy, hai người đều hai mắt đẫm lệ.

“Mọi người yên tâm đi, ba đã qua khỏi nguy hiểm rồi, bây giờ chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, không lâu nữa, có thể hoàn toàn hồi phục.”

Dương Chấn an ủi.

Anh nói cũng là sự thật, nhìn qua thì Tần Đại Quang rất thảm, cả người quấn đầy băng gạc, thực tế chỉ gãy một cái xương sườn, những cái khác chỉ là vết thương ngoài da.

Chỉ là vết thương ngoài da quá nhiều, cho nên mới quấn đầy băng gạc.

Có lẽ cũng không lâu nữa, có thể xuất viện.

“Anh rể, người phụ nữ kia đâu?”

Tần Yên đột nhiên đỏ mắt nhìn về phía Dương Chấn, nghiến răng nghiến lợi nói.

Dương Chấn đương nhiên hiểu, Tần Yên là nói Chu Kim Hảo.

Tần Nhã cũng nhìn lại.

Từ trong ánh mắt của hai người, Dương Chấn chỉ có thể nhìn thấy sự hận thù vô cùng đậm, còn có lo lắng.

Vết thương mà Chu Kim Hảo gây ra cho hai người, chỉ sợ sẽ trở thành ấn ký khó phai.

“Đã bị mang đi.” Dương Chấn nói.

Nghe thấy Dương Chấn nói thế, hai người đồng thời lén lút thở dài một hơi, sự lo lắng sâu trong mắt, cũng hoàn toàn biến mất.

Dương Chấn cũng rất may mắn, may mắn mình không ra tay với Chu Kim Hảo, cho dù là thế nào, trong mắt hai người phụ nữ thiện lương này, Chu Kim Hảo cũng là mẹ.

Nếu như Dương Chấn giết Chu Kim Hảo, các cô sẽ vô cùng khó chịu.

“Chỉ là…”

Dương Chấn do dự, thấy trên mặt hai người lại không có lo lắng gì, mới nói tiếp: “Chỉ là vốn bà ấy là tội phạm nghiêm trọng tù chung thân, bây giờ lại tham gia bắt cóc, tội càng thêm tội, kết cục của bà ta, chỉ có thể là tử hình!”

Nghe vậy, hai người đều ngây ra một lúc.

Nhưng mà rất nhanh, biểu cảm trên mặt hai người cũng nhẹ nhàng hơn, chỉ là sâu trong mắt, vẫn có mấy phần không muốn.

“Cho dù bị phán tử hình, đó là bà ta gieo gió gặp bão, không trách được người khác.”

Thật lâu sau, Tần Yên phá vỡ trầm mặc, gương mặt bình tĩnh nói.

Chỉ là, các cô nhìn có vẻ như bình tĩnh, hai mắt lại đỏ lên, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

“Tiểu Yên, cho dù thế nào, em vẫn còn chị! Sẽ làm chị của em cả đời!”

Tần Nhã cũng rất đau lòng cho Tần Yên, duỗi hai tay ra, ôm lấy Tần Yên.

“Oa…”

Ngay lúc được Tần Nhã ôm lấy, Tần Yên cũng không còn cách nào khống chế tâm trạng của mình, lớn tiếng khóc rống lên.

Tần Nhã cũng cố nén để mình không khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi đã tràn ra.

Dương Chấn nhẹ nhàng thở dài, trong lòng cũng rất khó chịu.

Nhưng mà lúc này, anh cũng không nhân từ nương tay nữa, Chu Kim Hảo, phải nhận sự trừng phạt của pháp luật, chỉ có tử hình, mới là kết cục của bà.

Một tháng sau, kết quá phán quyết của Chu Kim Hảo đã có, tử hình, lập tức chấp hành!

Lúc này, Tần Nhã và Tần Yên không khóc nữa, bởi vì đây là hình phạt Chu Kim Hảo phải nhận.

Dương Chấn tự mình lo liệu tang sự cho Chu Kim Hảo, mặc dù không nở mày nở mặt gì, nhưng đối với Chu Kim Hảo mà nói, đã rất long trọng.

Vết thương của Tần Đại Quang, cũng gần như khỏi hẳn, chỉ còn xương sườn bị gãy vẫn chưa hồi phục.

Tất cả đều quay về bình thường.

Nhưng mà một tháng nay, trong lòng Dương Chấn vẫn luôn đè nặng một chuyện.

“Vũ Văn Bân, rốt cuộc anh có bí mật gì về mẹ tôi?”

Dương Chấn tự lẩm bẩm nói.

“Ông xã, có phải anh có tâm sự gì không?”

Buổi tối, Tần Nhã sau khi dỗ Tiếu Tiếu ngủ, nằm dựa trên vai Dương Chấn, nhỏ giọng nói.

Từ mấy hôm nay, mỗi ngày Dương Chấn đều là có vẻ không yên lòng, rõ ràng cho thấy có tâm sự gì đó.

“Anh nghĩ đến mẹ anh.”

Dương Chấn ôm chặt người phụ nữ trong ngực, thấp giọng nói.

Đây là lần đầu tiên Tần Nhã nhìn thấy Dương Chấn ở trước mặt cô lộ ra một mặt cảm tính như vậy.

“Có thể nói với em một chút, mẹ của anh là người thế nào không?”

Tần Nhã nhẹ nhàng xoay người trong ngực Dương Chấn, thay đổi một tư thế dễ chịu, mở miệng hỏi.

Đối với chuyện của mẹ Dương Chấn, Tần Nhã chưa bao giờ nghe Dương Chấn nhắc đến, kỳ thật cô vẫn luôn rất tò mò.

“Mẹ của anh là một người phụ nữ thiện lương và ngập tràn trí tuệ.”

Suy nghĩ Dương Chấn bay tán loạn, bắt đầu nói.

“Bà ấy tên là Dương Tuyết Nhạn, đã từng là tài nữ đệ nhất Yên Đô, chỉ là không ai biết, bà ấy rốt cuộc là đến từ đâu, dường như tất cả về bà, đều là không biết.”

“Cho đến sau này, người kia gặp được mẹ anh, vừa thấy đã yêu.”

“Khi đó, mẹ anh cũng không biết, người kia đã kết hôn rồi, cũng không biết người kia là ai.”

“Người đó kiên trì rất lâu, cuối cùng thành công theo đuổi mẹ anh.”

“Nhưng mà lúc mẹ anh biết mình mang thái, bảo người kia lấy mình, người kia mới thẳng thắn thân phận của mình với mẹ anh, còn có sự thật ông ta đã kết hôn.”

“Sau khi mẹ anh biết được sự thật, muốn thôi cho xong, nhưng mà ngay vào lúc này, gia tộc Vũ Văn, lại cướp đi tập đoàn Nhạn Chấn một tay mẹ anh sáng lập!”

“Bà ấy người không một đồng, vì anh ở trong bụng, không thể không thỏa hiệp, chỉ có thể bước vào gia tộc Vũ văn.”

“Cứ như vậy, không có bất kỳ danh phận gì, ngây người trong gia tộc Vũ Văn rất nhiều năm, qua nhiều năm như vậy, mẹ con anh cũng chịu hết nhục nhã.”

“Cho đến năm anh chín tuổi, vợ của người đó, bởi vì lo lắng anh sẽ cướp đi vị trí thừa kế của con bà ta, ép người đó đuổi mẹ con anh ra khỏi gia tộc Vũ Văn, thậm chí trục xuất bọn anh ra khỏi Yên Đô…”

Nói chuyện này, lại tròn mấy tiếng, đến khi Dương Chấn nói xong, Tần Nhã đã sớm rơi lệ đầy mặt.

“Ông xã, không ngờ, lúc nhỏ anh lại thảm như vậy, còn có mẹ, mệnh của bà cũng thật khổ!”

Tần Nhã ôm chặt Dương Chấn, đỏ mắt nói.

Cô đau lòng cho người đàn ông này, cũng đau lòng cho người phụ nữ vì con của mình mà kiên cường chịu nhục nhiều năm như vậy.

“Mẹ bị bắt nạt như vậy, chẳng lẽ là vì không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa cho bà sao?”

Lâu sau, Tần Nhã mới ổn định cảm xúc, gương mặt nghi ngờ hỏi.

Dương Chấn lắc đầu: “Trong trí nhớ của anh, chưa nghe qua chuyện nhà mẹ đẻ của mẹ, cho đến lúc chết, trừ anh ra, cũng không có ai ở bên cạnh bà ấy.”

“Với thân phận và địa vị của anh bây giờ, chẳng lẽ sẽ không nghĩ đến, tìm nhà mẹ đẻ của mẹ anh sao?” Tần Nhã lại hỏi.