Chàng Rể Chiến Thần

Chương 528



CHƯƠNG 528: GẶP HỌA LỚN

“Ông xã, anh đang làm gì?”

“Vì sao còn chưa ra tay chứ?”

“Anh ta chính là một tên tiểu bạch kiểm được người phụ nữ đê tiện Ngải Lâm bao nuôi mà thôi, giết thì giết đi, mau ra tay đi!”

Lâm Kiều vẫn không phát hiện chuyện gì xảy ra, lớn tiếng nói.

Nói xong vẫn không quên nhìn Ngải Lâm khiêu khích một cái, trêu tức nói: “Ngải Lâm, nếu như bây giờ cô đồng ý quỳ gối dưới chân tôi cầu xin thì nói không chừng tôi sẽ còn từ bi buông tha cho cô một lần.”

Ngải Lâm cười: “Nếu cô đã nói như vậy thì nhanh quỳ đi! Quỳ xuống cầu xin tôi thì tôi sẽ thả cô đi.”

“Cô, cái đồ đàn bà đê tiện này, chẳng lẽ còn không thấy rõ tình hình hiện tại sao? Tên tiểu bạch kiểm của cô sắp phải chết, cô còn ra vẻ trước mặt tôi.” Lâm Kiều tức giận nói.

Đến ngay cả Tần Nhã cũng hơi buồn cười, hiện tại rõ ràng là Điền Tân Vũ bị Mã Tuân túm lấy cổ tay, cô thực sự nghĩ mãi mà không rõ sao Lâm Kiều lại cho rằng Mã Tuân sắp chết?

“Răng rắc!”

Đúng lúc này, một tiếng gãy xương giòn giã đột nhiên vang lên.

“Ha ha, Ngải Lâm, bây giờ cho dù cô có quỳ xuống cầu xin tôi thì cũng đã muộn rồi, bạn trai cô đã bị tàn phế, ha ha ha ha…”

Lâm Kiều nghe thấy tiếng xương gãy lập tức cười to không thôi.

“A…”

Chỉ là ngay khi cô ta cười to thì một tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp cửa hàng quần áo.

Những nhân viên cửa hàng đã sợ hãi trợn tròn mắt từ lâu, lúc này sắc mặt lại trắng bệch hơn.

“Ngải Lâm, tiếp theo sẽ đến lượt cô, tự cô nói đi, muốn chết như thế nào?”

Lâm Kiều vẫn không phát hiện tiếng kêu thảm thiết này là của Điền Tân Vũ, còn đang uy hiếp Ngải Lâm.

“Rắc..rắc…rắc!”

Đúng lúc này, lại ba tiếng gãy xương liên tiếp vang lên, sau khi Điền Tân Vũ kêu rên vài tiếng thì đau đến nỗi trực tiếp hôn mê.

“Ha ha…”

Lâm Kiều cười như điên: “Ngải Lâm, tên tiểu bạch kiểm của cô ngay cả tiếng kêu cũng bị mất, e rằng đã bị giết rồi phải không?”

“Bà xã, người phụ nữ ngu ngốc này em định xử lý như thế nào? Muốn chết hay sống?”

Ngay lúc Lâm Kiều đang cười điên cuồng, một giọng nói đầy sát ý đột nhiên vang lên.

Câu “muốn chết hay sống” này khiến tiếng cười của Lâm Kiều im bặt lại, vẻ mặt đầy hoảng sợ nhìn về phía Mã Tuân đã trở lại bên cạnh Ngải Lâm.

“Anh… anh, sao anh còn sống?”

Lâm Kiều run rẩy nói, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.

Khi cô ta quay đầu lại đã nhìn thấy bạn trai của mình lúc này đang nằm trên mặt đất, chân tay chỗ đầu gối đều máu me đầm đìa.

Bùm!

Cô ta chỉ cảm thấy trong đầu mình nổ vang một trận, trong mắt chỉ còn lại nỗi sợ hãi.

Cho đến giờ phút này, cô ta mới như vừa tỉnh lại ở trong mơ, vừa rồi phát ra tiếng kêu thảm thiết chính là bạn trai của cô ta.

“Lâm Kiều, quỳ xuống nói xin lỗi, tôi tha cho cô một cái mạng!” Giọng nói Ngải Lâm vang lên ngay sau đó.

“Bịch!”

Điều khiến mọi người sửng sốt chính là Lâm Kiều lúc nãy vẫn còn kiêu ngạo không thôi, sau khi nghe thấy Ngải Lâm nói thì không chút do dự, gần như là Ngải Lâm còn chưa nói hết đã rất không có khí phách hai đầu gối quỳ xuống đất.

“Ngải Lâm, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai, tôi là đồ đàn bà đê tiện dám mắng cô, tôi chính là kẻ ngu, đồ hèn hạ, cầu xin cô bỏ qua cho tôi.”

Lâm Kiều vừa nói xin lỗi vừa mắng bản thân mình, còn không ngừng dập đầu nhận sai với Ngải Lâm.

Đến ngay cả bản thân Ngải Lâm cũng ngây dại, cô ta chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi, Lâm Kiều muốn để cô ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cô ta liền để Lâm Kiều quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thế nhưng cũng chưa từng nói là muốn Lâm Kiều dập đầu mà.

“Lần sau đi ra ngoài nhớ mang theo đầu óc, cô ngu ngốc như thế không sợ người có liên quan với cô đều bị cô ngu chết hay sao?”

Ngải Lâm lạnh nhạt nói.

Dứt lời cô ta kéo tay Mã Tuân: “Chúng ta đi!”

Dương Chấn cũng nắm tay Tần Nhã cùng rời đi.

Mãi cho đến khi bóng lưng của họ hoàn toàn biến mất, Lâm Kiều mới từ dưới đất bò dậy với vẻ mặt chật vật, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngải Lâm, chắc chắn tôi sẽ không buông tha cho cô.”

Dứt lời cô ta vậy mà quay người rời đi, không quan tâm đến Điền Tân Vũ.

Những nhân viên cửa hàng kia đều choáng váng bởi Lâm Kiều. Bạn trai của cô ta bị người ta phế bỏ chân tay, thế mà người phụ nữ này lại vứt bỏ Điền Tân Vũ, một mình rời đi ư?

Mà bốn người Dương Chấn lúc này đã rời khỏi cửa hàng quần áo.

“Chị Ngải, người đàn ông vừa rồi là người nhà họ Điền của Yên Đô Bát Môn, làm như vậy với họ có thể mang đến phiền phức cho nhà họ Ngải các chị hay không?”

Trên đường trở về, Tần Nhã nghĩ lại vẫn sợ hãi, vẻ mặt lo âu hỏi.

Ngải Lâm mỉm cười: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, hơn nữa, người đàn ông của cô lợi hại như vậy, chỉ nhà họ Điền thì là cái quái gì?”

“Anh Chấn, tôi nói đúng chứ? Nếu như nhà họ Điền thật sự muốn tìm nhà họ Ngải gây phiền phức thì anh sẽ không đứng ngoài nhìn, đúng không?” Ngải Lâm cười ha ha hỏi.

Dương Chấn lắc đầu bất đắc dĩ: “Sao bỗng nhiên tôi lại có loại cảm giác bị tính kế?”

Vừa nói anh còn nhìn về phía Mã Tuân ở bên cạnh đang lái xe.

Mã Tuân dường như cảm nhận được điều gì đó, sợ hết hồn, vội vàng giải thích: “Anh Chấn, không phải anh cho rằng em với chị Ngải hợp sức tính kế anh chứ?”

“Ai biết được? Dù sao bây giờ cậu có cô dâu nên bỏ anh trai, anh trai đâu có quan trọng như cô dâu đúng không?” Dương Chấn vừa cười vừa nói.

“Anh Chấn, em thề, thật sự không có chuyện này, em và Ngải Lâm không tính kế anh…”

Mã Tuân cuống đến độ vội vàng giải thích, lúc này Ngải Lâm cố ý xụ mặt nói: “Mã Tuân, những lời này của anh là có ý gì?

Chẳng lẽ nói ở trong lòng anh, vị hôn thê là em đây còn không quan trọng bằng anh Chấn?”

“Ngải Lâm, anh không có ý này, anh…anh…”

Mã Tuân vừa định giải thích thì chợt phát hiện mình nói như thế nào cũng đều không đúng, cuống đến độ đầu đầy mồ hôi.

“Ha ha…”

Ngải Lâm không nhịn được bật cười, Dương Chấn và Tần Nhã cũng cười theo.

Lúc này Mã Tuân mới biết được mình bị đùa giỡn.

Lúc này sắc mặt Ngải Lâm khôi phục bình thường, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh yên tâm, đời này em sẽ không làm chuyện để anh lựa chọn giữa em và anh Chấn.”

“Bởi vì đối với anh mà nói, cho dù là em hay anh Chấn thì đều là người quan trọng nhất đối với anh, nhất là anh Chấn, người đã từng cứu anh rất nhiều lần.”

“Có thể nói không có anh Chiến thì anh đã chết trên chiến trường từ lâu rồi.”

“Em đã lựa chọn đi cùng với anh thì đời này cũng sẽ là binh lính của anh Chiến.”

Ngải Lâm hiếm khi nghiêm túc, khi nói ra những lời này vẻ mặt Mã Tuân cũng nghiêm túc, đồng thời trong lòng vô cùng ấm áp.

Tần Nhã cũng bị cảm hóa, đôi mắt đỏ bừng, cô biết có thể khiến cho những người như Ngải Lâm và Mã Tuân quyết một lòng với Dương Chấn, tất cả đều là vì Dương Chấn dùng tính mạng liều mình có được.

Cô không biết chuyện của Dương Chấn ở biên giới phía Bắc, nhưng biết là năm năm Dương Chấn làm quân nhân ở biên giới phía Bắc kia nhất định vô cùng vất vả.

Nếu như không phải trải qua thập tử nhất sinh, sao có thể có được thân phận và địa vị như bây giờ?

Dương Chấn mỉm cười: “Được rồi, đừng nói chủ đề nặng nề như vậy, chị Ngải, chị không có ý định thông báo trước cho nhà họ Ngải một tiếng à? Dù sao mới vừa rồi Mã Tuân đã phế bỏ chân tay chi trưởng của nhà họ Điền.”

Ngải Lâm cười khổ một tiếng: “Có lẽ nhà họ Ngải cũng đã biết chuyện này rồi chứ? Tôi đoán khoảng chừng trong vòng năm phút sẽ gọi điện thoại cho tôi.”

Cô ta vừa dứt lời thì chuông điện thoại di động vang lên.

“Ba tôi.”

Ngải Lâm nhìn dãy số điện thoại gọi đến, bất đắc dĩ nói.

“Ba, sao vậy?”

Ngải Lâm kết nối điện thoại hỏi.

“Con, đứa con gái phản nghịch này, bây giờ lập tức cút về gia tộc cho ba!”

Tiếng gầm gừ của Ngải Minh Húc, ba của Ngải Lâm từ trong ống nghe truyền ra.

“Ba, mọi chuyện đều là họ bắt đầu trước, nghiêm trọng đến thế sao?” Ngải Lâm giải thích một câu.

“Người cũng chết rồi, vậy mà con còn hỏi ba nghiêm trọng đến thế sao?”

Ngải Minh Húc tức giận rít gào lên: “Trong vòng mười phút, nhất định phải chạy về cho ba, nếu không cũng đừng về nhà họ Ngải nữa.”

Dứt lời Ngải Minh Húc trực tiếp cúp điện thoại.

Ngải Lâm ngơ ngác cầm điện thoại, vẻ mặt đờ đẫn nói: “Điền Tân Vũ chết rồi.”