Chàng Rể Chiến Thần

Chương 532



CHƯƠNG 532: NỬA TIẾNG ĐỒNG HỒ

Nhất là câu nói không đủ năng lực đó của Ngải Xuyên làm cho Ngải Minh Húc lập tức thẹn quá hoá giận: “Ông im đi! Tôi thừa nhận là ông đã nuôi dưỡng tôi, nhưng ông dựa vào cái gì mà nói tôi không đủ năng lực?”

“Nếu như tôi không đủ năng lực thì cái sản nghiệp đó ông giao cho tôi làm sao thu được lợi nhuận?”

“Nếu như tôi không đủ năng lực thì sao bây giờ có thể cầm quyền được nhà họ Ngải?”

Ngải Minh Húc không thể kìm nén được sự kích động của mình.

Còn Ngải Xuyên thì ngược lại, ông ta cực kỳ bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Con thật sự cho rằng những sản nghiệp con phụ trách có thể thu được lợi thuận đều là vì con à?”

“Lẽ nào không phải sao?” Ngải Minh Húc tức giận nói.

“Dĩ nhiên không phải!”

Ngải Xuyên chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, mắt đỏ ửng: “Nếu như không phải là ba âm thầm trợ giúp, con nghĩ cái sản nghiệp kia có thể biến lỗ thành lãi sao?”

“Bởi vì ba biết con chỉ vì ham muốn cái lợi trước mắt mà mơ tưởng viễn vông, lại còn tự cao tự đại, cho nên dù cái sản nghiệp kia liên tục lỗ vốn, ba cũng kiên trì cho con phụ trách còn bản thân chỉ âm thầm đứng sau trợ giúp.”

Ngải Minh Húc nhất thời không thể tin được, chân lảo đảo lui về sau mấy bước: “Không thể nào, không thể nào như vậy được, đều là công lao của tôi, sao có thể là do ông đứng sau trợ giúp chứ?”

“Sao lại không thể?”

“Mấy sản nghiệp con phụ trách, có được cái nào mà không phải là bỗng thu được lợi nhuận sau khi bị lỗ mất mấy nghìn tỷ?”

“Con thật sự cho rằng cái sản nghiệp đang dần phá sản kia bỗng nhiên cải tử hoàn sinh đều là do vận may sao?”

Tuy là Ngải Xuyên đang châm chọc nhưng trong lòng ông ta lại chất đầy bi thương.

Cho đến giờ phút này, Ngải Minh Húc mới tỉnh ngộ, hoá ra những thành công mà mình đạt được đều là bởi vì Ngải Xuyên ở sau lưng trợ giúp. Quả thực đúng như lời ông ta đã nói, sản nghiệp của nhà họ Ngải do Ngải Minh Húc phụ trách đều bỗng nhiên cải tử hoàn sinh dù vốn dĩ đang đứng trên bờ vực phá sản.

Lúc ấy, Ngải Minh Húc vẫn đang hoang mang không biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà biến lỗ thành lãi, ông ta chưa từng nghĩ đến Ngải Xuyên, cuối cùng cũng chỉ coi đó là do vận may.

Hôm nay nhờ Ngải Xuyên nói ra mà ông ta mới rõ được chân tướng.

“Hoá ra năm đó nhà họ Ngải tổn thất nghiêm trọng như vậy đều là do Ngải Minh Húc mà ra!”

“Phải đó, sau đó chuyển lỗ thành lãi thì ra cũng là do lão gia chủ ở phía sau ra tay.”

“Xem ra chúng ta đã trách nhầm lão gia chủ rồi, ông ấy đúng là vì nhà họ Ngải mới âm thầm làm nhiều việc như vậy. Không thì ông ta đã bảy mươi tuổi rồi, có quyền lực và tài sản lớn như vậy thì có ích lợi gì nữa chứ?”

Người của nhà họ Ngải cũng nhao nhao nhớ lại, mấy năm trước quả thật là có chuyện như vậy, Ngải Xuyên đã giao gần nửa sản nghiệp gia tộc cho Ngải Minh Húc quản lý.

Khi đó, ai cũng biết Ngải Xuyên là muốn thoái vị để nhượng chức nên mới lần lượt đem sản nghiệp của gia tộc giao cho Ngải Minh Húc.

Nhưng sau đó, không biết đã xảy ra chuyện gì, sản nghiệp mà Ngải Minh Húc phụ trách lại đột nhiên thua lỗ trầm trọng, chẳng qua là lúc đó họ cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, số sản nghiệp đó chỉ trong một đêm đã bắt đầu sinh lợi nhuận.

Cũng chính là bắt đầu từ lúc đó, Ngải Xuyên đã tước bỏ một phần gia sản mà Ngải Minh Húc phụ trách.

Mặc dù vậy, ở nhà họ Ngải, số sản nghiệp mà Ngải Minh Húc phụ trách vẫn lớn mạnh như cũ.

Hiện tại Ngải Xuyên giải thích, bọn họ mới nhận ra rằng, hoá ra vẫn luôn là ông ta luôn âm thầm bồi dưỡng Ngải Minh Húc nên mới làm như vậy.

“Không! Ông nhất định là đang gạt tôi, trong lòng ông tôi chính là một tên vô dụng, căn bản không xứng làm con trai ông, ông chỉ là không bằng lòng cho tôi kế thừa nhà họ Ngải nên mới cố tình nói như vậy.”

“Ông đã ngồi trên chiếc ghế gia chủ này quá lâu rồi, cũng đã quen đứng ở vị thế cao, cho nên mới lưỡng lự mà không giao lại chiếc ghế đó.”

Ngải Minh Húc hét lên, đôi mắt đỏ hoe, như thể ông ta đang phát điên vậy, không muốn chấp nhận sự thật này.

Ngải Xuyên chỉ cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn. Đây chính là con trai ông ta, làm sao ông ta có thể nghĩ con trai mình là phế vật chứ? Làm sao có thể không bằng lòng giao lại vị trí gia chủ cho Ngải Minh Húc?

Phải chi Ngải Minh Húc có thể tài giỏi hơn một chút, chí ít là trong trường hợp không có sự trợ giúp của ông ta, cũng có thể duy trì sản nghiệp nhà họ Ngải tăng trưởng ổn định với mức độ nhỏ thôi cũng đủ khiến ông ta hài lòng rồi.

Chỉ là, Ngải Minh Húc không làm được, cho nên ông ta mới phải hao tâm tổn sức tiếp tục cai quản và nghĩ cách để giữ gìn toàn vẹn cơ ngơi này của nhà họ Ngải này.

Tất cả đều là vì Ngải Minh Húc, vì nhà họ Ngải.

Nhưng trong mắt Ngải Minh Húc mà nói, đây lại chính là sự độc tài của ông ta.

“Ba, ba đừng có lừa mình dối người nữa, ba chắc chắn biết những gì ông nội nói đều là sự thật, tại sao lại không chịu thừa nhận sai lầm của mình chứ?”

Ngải Lâm lớn tiếng hét lên, nước mắt vẫn chảy ròng trên gương mặt.

Đây là lần đầu tiên Ngải Lâm phô bày ra bộ mặt yếu đuối của mình trước mặt đám người nhà họ Ngải.

Mã Tuân không biết phải nói gì, chỉ có thể lẳng lặng nắm chặt tay Ngải Lâm để cô ta có thêm sức mạnh.

“Mày câm miệng cho tao!”

“Một đứa con gái bị đuổi ra khỏi gia tộc như mày thì biết cái gì chứ?”

“Bây giờ thì mày cút đi cho tao, cút ra khỏi nhà họ Ngải, mãi mãi cũng đừng hòng quay về nhà họ Ngải dù chỉ một bước! Mau cút đi!”

Ngải Minh Húc vốn không chịu chấp nhận sự thật, liên tục nổi nóng, câu nói của Ngải Lâm khiến ông ta như tìm được nơi để trút giận và lập tức gào lên.

“Com nghĩ lấy Ngải Lâm làm vật thế mạng là có thể tránh được những phiền phức cho nhà họ Ngải sao?”

“Ba nói cho con biết, nhà họ Ngải có Ngải Lâm mới có thể đứng vững như ngày hôm nay. Nếu không nhà họ Ngải ở trong tay con sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong!” Ngải Xuyên lạnh lùng nói.

Lần này, ông ta đã hoàn toàn thất vọng về Ngải Minh Húc. Một người mà ngay cả sai lầm của mình cũng không dám thừa nhận, làm sao có thể thành công được?

“Chỉ là một đứa con gái thôi, ông cũng quá đề cao nó rồi đấy?”

“Nếu ông đã xem thường tôi như vậy, vậy thì để tôi cho ông xem, nếu như không có nó, cuối cùng nhà họ Ngải này có bị diệt vong hay không!”

“Tôi sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh chỉ có tôi mới chính là người đưa nhà họ Ngải đi lên!” Ngải Minh Húc nghiến răng nghiến lợi nói.

Ngải Xuyên bật cười, chỉ là trong tiếng cười tràn đầy bi thương và thất vọng, ông ta hờ hững nhìn Ngãi Minh Húc nói: “Nếu mày đã nói như vậy, vậy thì tao sẽ cho mày cơ hội để nhìn nhận thực tế.”

Dứt lời, Ngải Xuyên xoay người bỏ đi.

“Ông nội, ông muốn đi đâu vậy?” Ngải Lâm lập tức gấp gáp đuổi theo.

Ngải Xuyên nhìn thấy Ngải Lâm, khoé môi bất giác nở nụ cười trìu mến, ông ta nắm lấy tay cô ta và nói: “Tiểu Lâm, ông nội phải rời khỏi nhà họ Ngải rồi, trước khi rời khỏi ông muốn yêu cầu con một chuyện.”

“Ông nội, ông muốn rời khỏi nhà họ Ngải sao? Không được, con đi với ông, sau này còn chăm sóc ông nữa.” Ngải Lâm vội vàng nói.

Ngải Xuyên lắc đầu: “Tiểu Lâm, ở nhà họ Ngải chỉ có con là giống ông nhất. Con cũng biết mà, ông đã quyết định rời khỏi nhà họ Ngải thì nhất định sẽ rời đi, ông cũng không cần người khác chăm sóc.”

“Chỉ là trước khi ông rời đi, có chút không yên tâm về nhà họ Ngải, cho nên muốn yêu cầu con một chuyện. Hãy nhớ rằng cho dù thế nào, nhà họ Ngải cũng chính là gia tộc đã sinh ra và nuôi dưỡng con.”

“Nếu như thực sự có một ngày, nhà họ Ngải càng ngày càng suy tàn, ông hy vọng con có thể giúp nhà họ Ngải một tay, chí ít phải để nhà họ Ngải tồn tại, cho dù có chết ông cũng có chút mặt mũi để đi gặp tổ tiên của nhà họ Ngải.” Ngải Xuyên nói một cách nghiêm túc.

Ngải Lâm bật khóc, nước mắt rơi lã chã. Nếu thật sự giống như lời mà Ngải Xuyên đã nói, một khi ông ta đã quyết định muốn rời đi thì dù cho có ai khuyên giải cũng vô dụng, cũng không để cho Ngải Lâm chăm sóc.

“Ông nội yên tâm, chỉ cần con còn sống thì nhất định sẽ không đứng nhìn nhà họ Ngải suy tàn.” Ngải Lâm nói chắc nịch.

“Có câu nói này của con, cho dù hiện tại ông có lập tức ngã xuống cũng có thể nhắm mắt xuôi tay rồi.”

Ngải Xuyên cười nói rồi xoay người rời đi, không có bất kỳ lưu luyến nào nữa.

Người trong nhà họ Ngải không khỏi xúc động, nhìn theo bóng lưng già nua của Ngải Xuyên càng lúc càng xa dần, đều có chút không đành lòng.

“Ông nhất định sẽ hối hận!”

Cho đến khi bóng lưng của Ngải Xuyên hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mình. Ngải Lâm mới bỗng nhiên quay người, nhìn về phía Ngải Minh Húc, không chút nể tình nói.

Dứt lời, Ngải Lâm cũng kéo theo Mã Tuân cùng rời đi.

Nhưng chưa đầy mười phút sau khi họ rời đi, Ngải Minh Húc nhận được một cuộc điện thoại: “Trong vòng nửa tiếng nữa, nếu như tôi không nhìn thấy ông dẫn theo Ngải Lâm và Mã Tuân tới nhà họ Điền nộp mạng, vậy thì tương lai của nhà họ Ngải sẽ phải đối mặt với huỷ diệt!”

Nghe vậy, Ngải Minh Húc lập tức sốt ruột, thấp thỏm lo sợ nói: “Hôm qua Ngải Lâm đã bị đuổi ra khỏi gia tộc, bọn chúng làm gì ở bên ngoài cũng đều không liên quan đến nhà họ Ngải. Bây giờ Ngải Lâm và Mã Tuân có lẽ đang trên đường đi đến nhà họ Điền rồi.”

“Haha, tuỳ tiện đẩy ra hai vật thế mạng là có thể xoa dịu cơn giận của nhà họ Điền sao?”

“Tôi cho ông biết, giết người của nhà họ Điền, cho dù diệt toàn bộ nhà họ Ngải thì cũng là điều đương nhiên.”

“Tôi không quan tâm Ngải Lâm có phải là bị đuổi khỏi nhà họ Ngải hay không, tôi chỉ biết cô ta họ Ngải. Vậy nên chủ nhân của nhà họ Ngải như ông nhất định phải đến nhà họ Điền để giải thích. Nếu không nhà họ Ngải cứ chờ bị diệt vong đi!”

Đối phương nói xong lập tức cúp máy.

Ngải Minh Húc chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ, cả người mềm nhũn, bước chân loạng choạng, vừa lùi được mấy bước đã ngã xuống đất.