Chàng Rể Chiến Thần

Chương 593



CHƯƠNG 593: NÓI CHUYỆN VỚI CẬU

Dương Chấn ung dung lướt nhìn cường giả của nhà họ Tào ở xung quanh, rồi lại nhìn Tào Huy, cười cợt nói: “Anh chắc chắn là đám người này có thể cản đường tôi à?”

Thấy Dương Chấn nhìn mình, cơ thể Tào Huy không khỏi có chút run rẩy.

Tối hôm qua bên cạnh anh ta có hai cường giả đỉnh cao của gia tộc, kết quả Dương Chấn vẫn nâng anh ta lên bằng một tay dưới cái nhìn của mọi người.

Hôm nay, anh ta đã cố ý mang đến nhiều cường giả của gia tộc hơn, chỉ để đối phó với Dương Chấn.

Nhưng nhìn dáng vẻ không chút sợ sệt của Dương Chấn, anh ta đột nhiên có chút sợ hãi.

“Tôi khuyên anh, vẫn nên ngoan ngoãn đổi chip cho tôi, thêm cả ba trăm tỉ phí tổn thất tinh thần tối qua nữa thì tôi sẽ rời đi.”

Dương Chấn bị bốn tên cường giả của nhà họ Tào bao vây vẫn không chút sợ hãi, anh khoanh tay trước ngực, híp mắt cười nói: “Nếu không, phí tổn thất tinh thần sắp tăng lên vài chục lần rồi đấy.”

Nhất thời, Dương Chấn có cảm giác như leo lên lưng hổ rồi không thể nào bò xuống được nữa.

Trong club Hoàng Kim còn có rất nhiều nhân viên đang nhìn về bên này, nếu anh ta thật sự dễ dàng để Dương Chấn rời đi như vậy, sau này sao anh ta còn mặt mũi mà ở lại đây tiếp nữa?

“Ra tay!”

Cuối cùng Tào Huy cũng đưa ra lệnh ra tay.

Nhưng giây phút anh ta vừa dứt lời, Dương Chấn đã xông tới rồi.

“Ầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, tên cường giả của gia tộc chặn trước mặt Dương Chấn bị đá bay đi giống như một quả bóng.

Anh ta vẫn chưa kịp tỉnh táo lại, Dương Chấn đã đột phá vòng vây, xuất hiện trước mặt anh ta.

“Cậu Huy, người của anh, hình như không đủ.”

Dương Chấn cười híp mắt nói.

Giây phút này, tất cả mọi người đều trừng lớn mắt, cho dù là những cường giả đã thấy được sự ghê gớm của Dương Chấn ở sàn quyền anh tối qua, lúc này cũng có cảm giác như đang nằm mơ vậy.

Bọn họ là cường giả đỉnh cao của nhà họ Tào, bốn người liên thủ lại cũng không thể chạm đến góc áo của Dương Chấn thì đã bị Dương Chấn đột phá vòng vây.

“Cậu… cậu, chuyện này… chuyện này sao có thể?”

Tào Huy sợ hãi đến mức nói lắp bắp, toàn thân run rẩy.

“Cậu Huy, đừng sợ, tôi không đánh anh.”

Nhìn Tào Huy đang run lẩy bẩy, Dương Chấn dịu dàng cười nói: “Phí tổn thất tinh thần tối qua là ba trăm tỉ, hôm nay tôi đã cảnh cáo anh rồi, nhưng anh vẫn không chịu nghe.”

“Như vậy đi, ba tám nghìn bảy trăm tỉ tiền chip, thêm ba trăm tỉ phí tổn thất tinh thần, hôm nay gom lại thành một là được, bốn lăm nghìn tỉ.”

Nói xong, Dương Chấn ném ra một tấm thẻ ngân hàng, cười híp mắt nói: “Trong vòng năm phút, chuyển tiền vào thẻ tôi, nếu không, tiền lãi của tôi cao lắm đấy.”

Tào Huy gần như bật khóc, Dương Chấn rõ ràng là đang cướp tiền, nào có gì gọi là phí tổn thất tinh thần chứ?

Có từng thấy phí tổn thất tinh thần nào sáu nghìn tỉ chưa?”

Anh ta lớn đến vậy, trước nay luôn được người khác tâng bốc nịnh bợ, nếu như anh ta muốn mua mảnh đất đó, một khi người khác biết được thân phận của anh ta, thậm chí còn không cần tốn tiền, người khác sẽ tặng cho anh ta luôn.

Dương Chấn là người đầu tiên, anh ta mua với giá cao cũng không chịu bán.

Bây giờ, còn tống tiền anh ta một số tiền lớn như vậy.

Club Hoàng Kim đúng là kiếm được rất nhiều tiền, nhưng đa số đều bị các chi của gia tộc lấy đi rồi, mà anh ta cũng chỉ là người quản lí đại diện, giới hạn số tiền mặt có thể điều động cũng không vượt quá 30 nghìn tỉ.”

Bây giờ, Dương Chấn lại muốn anh ta lấy ra 45 nghìn tỉ.

“Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi lấy tiền cho cậu Dương!”

Tào Huy đột nhiên giận dữ gầm lên với nhân viên tài vụ phía sau.

Cho dù có không cam lòng đi chăng nữa, anh ta cũng không dám từ chối Dương Chấn!

Nếu thật sự để năm phút trôi qua, ai biết được Dương Chấn còn đòi bao nhiêu tiền lãi nữa chứ.

Dương Chấn cũng không vội, ngồi ở chiếc ghế cao bên cạnh, cười híp mắt nhìn Tào Huy.

Vốn dĩ, anh đến club Hoàng Kim là để chuẩn bị đại khai sát giới, còn Tào Huy cũng là người buộc phải chết.

May mà Lạc Khải kịp thời gọi điện tới, nói nguyên nhân chủ yếu giáo sư Đỗ phải cấp cứu là bệnh tim mới khiến sát ý của Dương Chấn biến mất.

Nếu không, bây giờ club Hoàng Kim đã trở thành biển máu rồi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tào Huy lại cảm giác nó trôi đi vô cùng chậm, anh ta đứng bên cạnh Dương Chấn, cơ thể không ngừng run rẩy.

Cuối cùng, Dương Chấn nhận được tin nhắn, 45 nghìn tỉ đã về tài khoản.

Nhân viên tài vụ cung kính đưa thẻ ngân hàng cho Dương Chấn: “Cậu Dương, tiền đã về tài khoản rồi!”

“Cậu Huy, nếu sau này nhiều tiền không có chỗ tiêu thì nhớ lại cho tôi nhé? Tôi không khách khí đâu.”

Dương Chấn cất thẻ ngân hàng đi, cười nói.

Sắc mặt của Tào Huy vô cùng phong phú, gần như sắp bật khóc, anh ta vội nói: “Cậu Dương đi thong thả!”

Dương Chấn vẫy tay: “Đi đây!”

Nói xong, anh ung dung rời đi.

Cho đến khi Dương Chấn hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Tào Huy, anh ta mới như trút được gánh nặng, ngồi phịch xuống ghế, khắp mặt đều là mồ hôi lạnh.

“Cậu Huy, chẳng lẽ cứ bỏ qua cho tên đó rời đi như vậy?”

Một người trung niên mặc vest đi đến bên cạnh Tào Huy, yếu ớt hỏi.

“Không như vậy thì còn có thể như nào nữa?”

Tào Huy giận dữ gầm lên: “Nếu ông có thể ngăn cản cậu ta thì ông đi ngăn cản đi!”

Người trung niên sợ hãi, vội im bặt miệng lại.

“Chuyện ngày hôm nay, không ai được phép truyền ra ngoài, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”

Tào Huy lướt mắt qua nhìn tất cả mọi người, nghiến răng nói.

Những nhân viên kia sợ hãi run rẩy, vội bày tỏ sẽ không nói bừa.

Bốn mươi lăm nghìn tỉ mà Dương Chấn lấy đi, ngoại trừ sáu nghìn ba trăm tỉ mà Dương Chấn đổi chip ra, ba tám nghìn bảy trăm tỉ còn lại đều là lợi nhuận của club Hoàng Kim.

Số tiền này, tạm thời Tào Huy có thể che giấu, bây giờ anh ta chỉ có thể nghĩ cách làm thế nào để bù lại số ba tám nghìn bảy trăm tỉ này nhanh nhất.

Nếu không để nhà họ Tào biết được, ngày tàn của anh ta cũng đến, thậm chí còn có thể bị gia tộc trừng phạt.

Phía bên kia, sau khi Dương Chấn rời khỏi club Hoàng Kim thì đi thẳng đến bệnh viện.

Giáo sư Đỗ đã được cứu, bác sĩ cũng nói rõ nguyên nhân cấp cứu của giáo sư Đỗ, gia đình của giáo sư Đỗ chắc cũng sẽ không quá trách móc anh.

“Chủ tịch anh không sao chứ?”

Thấy Dương Chấn xuất hiện, Lạc Khải vội hỏi.

Ban nãy Dương Chấn rời đi, anh ta đã đoán được, chắc chắn Dương Chấn sẽ đến club Hoàng Kim.

Dương Chấn lắc đầu, hỏi: “Giáo sư Đỗ sao rồi?”

“Vẫn còn đang hôn mê, nhưng bác sĩ đã nói rồi, đã vượt qua thời kì nguy hiểm, chắc không bao lâu nữa là có thể tỉnh tại thôi.”

Lạc Khải nói.

“Giáo sư Đỗ không sao là tốt.”

Dương Chấn nói xong, lai đột nhiên nhớ đến điều gì đó, lấy tấm thẻ ngân hàng mà club Hoàng Kim đã gửi vào hơn bốn mươi nghìn tỉ trước đó ra: “Trong tấm thẻ này có hơn sáu mươi nghìn tỉ, cậu cầm lấy đưa cho người nhà giáo sư Đỗ, xem như là bồi thường, số tiền còn lại, dùng để xây dựng Cửu Châu Thành.”

Tấm thẻ này của Dương Chấn vốn có hơn ba mươi nghìn tỉ, lại thêm hơn ba mươi nghìn tỉ club Hoàng Kim gửi vào nữa, là có hơn sáu mươi nghìn tỉ.

Lạc Khải nghe thấy vậy thì sợ hãi, anh ta có cảm giác, số tiền này, rất có thể là lấy từ club Hoàng Kim.

“Chủ tịch, số tiền lần trước anh đưa vẫn còn nhiều, tạm thời không cần nhiều đến vậy.” Lạc Khải vội nói.

Dương Chấn lắc đầu: “Cậu cũng nói rồi, tạm thời không cần, không có nghĩa là sau này không cần, bảo cậu cầm thì cậu cứ cầm đi.”

Lần này, Lạc Khải không từ chối nữa, cẩn thận cất thẻ đi.

Anh ta thấy vô cùng cảm động, Dương Chấn yên tâm đưa tấm thẻ có hơn sáu mươi nghìn tỉ cho anh ta đến vậy, đây là sự tin tưởng lớn nhất đối với anh ta.

“Này! Ban nãy xin lỗi nhé!”

Đúng lúc này, cháu gái của giáo sư Đỗ, Bàng Thúy Diễm đi ra từ phòng bệnh, xin lỗi Dương Chấn.

Địch ý của Bàng Thúy Diễm với Dương Chấn đã biến mất rồi.

Dương Chấn khẽ gật đầu, xem như là chấp nhận lời xin lỗi của Bàng Thúy Diễm.

“Da mặt anh dày thật đấy, tôi xin lỗi là anh chấp nhận luôn à?”

Bàng Thúy Diễm trêu chọc nói.

Dương Chấn lập tức có chút dở khóc dở cười, cháu gái của giáo sư Đỗ, đúng là có cá tính thật.

“Thúy Diễm, không được vô lễ với cậu Dương!”

Bàng Dũng cũng đi ra khỏi phòng bệnh, nhíu mày nói.

Bàng Thúy Diễm bĩu môi, không nói gì nữa.

“Cậu Dương, tôi muốn nói chuyện riêng với cậu, không biết cậu có tiện không?”

Bàng Dũng đột nhiên hỏi Dương Chấn.

Dương Chấn ngơ ra, Bàng Dũng với anh thì có gì mà nói?

Tuy thấy nghi hoặc, nhưng anh vẫn gật đầu đồng ý: “Được!”