Chàng Rể Chiến Thần

Chương 808: Cướp miếng ăn từ miệng hổ



Nghe thấy Dương Thanh nói như vậy, Tôn Húc, người đã từng chứng kiến sức mạnh của Dương Thanh chợt biến sắc.

Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn chỉ cười khẩy.

"Sao hả? Cậu Thanh định tự mình ra tay sao?", Lâm Thiên Trạch cười híp mắt nói.

Dương Thanh không quan tâm mà chỉ dặn dò Hoàng Chính bên cạnh: "Tất cả người trong nhà họ Hoàng, cùng nhau xông lên đi!"

Không ai nghĩ rằng Dương Thanh lại để tất cả mọi người trong nhà họ Hoàng cùng ra tay, ngay cả bản thân Hoàng Chính cũng cảm thấy bối rối.

Nhưng ngay sau đó, ông ta đã nhận ra rằng Dương Thanh không muốn tiếp tục đùa giỡn với nhà họ Lâm nữa.

"Ra tay đi!”

Hoàng Chính vốn dĩ lo lắng việc mình sắp xếp cho hai cao thủ ra tay với Xích Thố sẽ khơi dậy sự bất mãn của Dương Thanh, nhưng không ngờ lại không phải vậy.

Lần này, ông ta không có bất kỳ gánh nặng nào, ông ta ra lệnh một tiếng, hàng trăm cao thủ của nhà họ Hoàng đều xông về phía Xích Thố.

Dưới mọi ánh nhìn, Xích Thố lập tức bị đám đông lấn át.

Sau vài chục giây ngắn ngủi, Hoàng Chính mới mở miệng nói: "Dừng tay lại cho tôi!”

Tất cả người nhà họ Hoàng đều lùi lại, lúc này Xích Thố vừa rồi vẫn còn sung sức đã nằm lăn ra đất như một con chó chết, thở hổn hển từng hơi.

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong vài chục giây, nhà họ Hoàng cũng bố trí rất khôn khéo, một nhóm mười người đã bao vây Xích Thố.

Không ai ham hố chiến đấu cả, tất cả mọi người chỉ tấn công Xích Thố một lần, sau đó ngay lập tức rút khỏi cuộc chiến.

Hàng trăm người, mỗi người tấn công Xích Thố một lần, cho dù Xích Thố là người sắt cũng sẽ phải ngã xuống.

"Cậu, cậu, cậu thật đê tiện bỉ ổi!"

Lâm Thiên Trạch đờ đẫn một lúc rồi chỉ vào Dương Thanh mà gầm lên.

Xích Thố là chỗ dựa lớn nhất của ông ta, ban đầu ông ta còn muốn Xích Thố bảo vệ mình rời khỏi Yến Đô, giờ Xích Thố bị hàng trăm người vây hãm và bị thương nặng, sống được đã là một phép màu rồi.

Tôn Húc và Tống Thanh Sơn cũng hoàn toàn sững sờ, hy vọng cuối cùng trong lòng bọn họ đã hoàn toàn tan tành.

Đối phương nhiều người như vậy, đâu cần phải đánh đơn lẻ với họ làm gì chứ?

Giống như vừa rồi, khi hàng trăm người cùng ra tay, Xích Thố làm sao đấu lại được?

Bên cạnh Dương Thanh có hàng nghìn người vây quanh, còn ba gia tộc lớn bọn họ, thậm chí không có đến một trăm người bên cạnh.

Nếu thật sự gây chiến thì mười người đánh một người, cho dù cao thủ bên cạnh họ có mạnh đến mức nào thì cũng không thể chống đỡ được với nhiều người của đối phương như vậy được.

Hơn nữa, đối phương không phải là gia tộc nhỏ bé mà là một trong tám gia tộc lớn của Yến Đô, bằng vai phải lứa với họ.

"Nếu nói đến sự bỉ ổi thì nhà họ Lâm các ông là số một đó!”

Đột nhiên, một giọng nói đầy mỉa mai vang lên.

Mọi người lần lượt nhìn sang thì thấy một bóng dáng trung niên bước xuống từ chiếc Rolls Royce đắt tiền, phía sau còn có hai vệ sĩ mặc áo đen đi theo.

Nhìn thấy người tới, Dương Thanh hơi nheo mắt, khóe miệng còn mang chút đùa giỡn.

"Điền Hoa, chủ gia tộc họ Điền thuộc tám gia tộc lớn của Yến Đô”.

Có người kêu lên.

Trong tám gia tộc lớn của Yến Đô, nhà họ Điền là một gia tộc kín tiếng nhất. Họ cũng chưa bao giờ lựa chọn đứng về phía đội nào, nhưng cũng không đắc tội với gia tộc nào.

Một gia tộc khiêm tốn như vậy, hôm nay lại xuất hiện.

Điều này thật đáng để cân nhắc xem đối phương đến đây với mục đích gì.

"Ông chủ Điền, không phải ông không nhúng tay vào chuyện của chúng tôi hay sao? Ngay cả Tiết vương tử mà ông còn từ chối, sao giờ lại xuất hiện vậy?”

Khi Lâm Thiên Trạch nhìn thấy Điền Hoa, ánh mắt ông ta chợt đanh lại.

Trước đó, nhà họ Lâm đã ám sát con trai của Điền Hoa và âm mưu đổ tội cho Dương Thanh, nhưng đã bị Dương Thanh vạch trần sự thật.

Cũng chính từ lúc đó, nhà họ Điền luôn nhắm tới nhà họ Lâm, đây cũng là lần đầu tiên trong mấy chục năm gần đây nhà họ Điền luôn khiêm tốn lại chủ động tấn công gia tộc khác.

Điền Hoa nhìn Lâm Thiên Trạch vẻ mặt lạnh lùng, ông ta nói: "Chúng ta đã đấu đá với nhau lâu như vậy rồi, hôm nay hẳn là sẽ có kết quả!"

Nghe vậy, Lâm Thiên Trạch nhướng mày, khịt mũi nói: "Ông chủ Điền, ông đây là đang tính thừa nước đục thả câu phải không?”

"Đừng quên, chúng tôi là người của Tiết vương tử, nếu như ông dám đứng ở phía đối lập với chúng tôi thì có nghĩa là đứng ở phía đối lập với Tiết vương”.

"Giờ ông chủ Điền có còn muốn tiếp tục khiêu chiến với tôi nữa không?”

Lâm Thiên Trạch cũng là một nhân vật tai to mặt lớn, mặc dù Xích Thố đã thất bại nhưng ông ta vẫn giữ được sự bình tĩnh, thay vào đó ông ta còn lợi dụng Tiết Nguyên Bá để uy hϊế͙p͙ Điền Hoa.

"Ông chủ Điền, hôm nay chuyện ân oán giữa chúng tôi với nhà họ Diệp, họ Hoàng và họ Vũ Văn không liên quan gì tới cậu, tốt nhất cậu đừng nhúng tay vào thì hơn!”

Tống Thanh Sơn nói với vẻ mặt xấu xa.

Tôn Húc cũng nghiến răng nói: "Đúng vậy, chúng tôi đều là người của Tiết vương tử, lần này nếu như không phải Tiết vương tử có chuyện gấp rời khỏi đây thì tám gia tộc lớn ở Yến Đô sẽ chỉ còn lại năm thôi”.

"Ông chủ Điền, ông nên đưa người rời khỏi đây đi!”

Lâm Thiên Trạch nhìn chằm chằm vào Điền Hoa, cười nói.

Nhưng Điền Hoa không đáp lại, ông ta chỉ đi từng bước về hướng Lâm Thiên Trạch, hai cao thủ của nhà họ Điền cũng sát nút theo sau.

Không biết tại sao, sự bình tĩnh này của Điền Hoa này lại khiến cho Lâm Thiên Trạch đột nhiên cảm thấy có áp lực rất lớn.

"Bốp!”

Khi Điền Hoa đi đến trước mặt Lâm Thiên Trạch, ông ta đột nhiên dừng lại, giơ tay tát thẳng vào mặt Lâm Thiên Trạch.

"Ông, ông dám đánh tôi?”

Lâm Thiên Trạch sửng sốt, trêи mặt lộ ra vẻ khó tin.

Những người khác cũng sững sờ, lúc này Điền Hoa không nói không rằng đã giáng ngay cho Lâm Thiên Trạch một cái tát, rõ ràng là ông ta có chỗ dựa nên không kiêng sợ gì cả mà!

"Đánh ông? Tôi còn dám giết ông nữa đấy!”

Đây là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng chực sẵn mà.

Có điều, Điền Hoa đã đánh giá thấp Dương Thanh.

Lâm Thiên Trạch là một con ve sầu, nhưng mấy người Dương Thanh không phải là những con bọ ngựa, còn nhà họ Điền lại càng không phải chim sẻ.

Muốn cướp thức ăn từ miệng hổ, Điền Hoa này thật quá ngông cuồng rồi!