Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 250: Cảm Ơn Anh Thiên





Chính là do Hoàng Thiên nổ súng, sao anh có thể tùy ý để Vũ Phương Kỳ đắc ý ở đây được chứ? Thừa dịp Vũ Phương Kỳ đắc ý vênh váo, Hoàng Thiên quả quyết nổ súng.
“Ui!’ Vũ Phương Kỳ đau đến hét thảm một tiếng, cổ tay phải của gã ta đã trúng đạn làm con dao trong tay cũng rớt mất.
Tiêu Tấn và mấy tên đàn em phản ứng cực nhanh, sau khi tiếng súng vang lên thì bọn họ cũng xông tới.
Vũ Phương Kỳ đang trong trạng thái mù mờ, Tiêu Tấn đã xông lên kéo tóc Vũ Phương Kỳ.

Anh ta mau chóng kéo thằng nhãi này xuống khỏi người Cảnh Thiều Trung.
Bịch bịch một tiếng, thân thể Vũ Phương Kỳ bị rớt xuống đất, rớt đến thần hồn điên đảo.
Âm!
Vũ Phương Đông ở bên cạnh đang định ra tay đã bị tên đầu trọc đàn em của Tiêu Tấn dùng một cước đá trúng bụng dưới.
“Á!” Vũ Phương Đông kêu lên đau đớn rồi gục xuống, cảm giác ba khúc ruột bị đứt mất một khúc, đau đến không đứng dậy nổi.
Tiêu Tấn đã sớm không thể nhịn được nữa, sau khi quẳng Vũ Phương Kỳ xuống đất thì Tiêu Tấn không ngừng đá vào đầu và người của Vũ Phương Kỳ!
Lần này Vũ Phương Kỳ đã cảm giác được mình bị Tiêu Tấn đá đến trước mắt nổi lên ánh sao, lăn lộn trên mặt đất kêu la thảm thiết.
Tiêu Tấn thật sự đá vào chỗ hiểm của Vũ Phương Kỳ, đối với loại người bỉ ổi này thì Tiêu Tấn không chút lưu tình nào.
Đấm đá điên cuồng hơn hai phút, Tiêu Tấn mệt mỏi bất động rồi mới dừng lại.
Lại nhìn Vũ Phương Kỳ đã không còn hình dáng, khuôn mặt trắng nõn của gã ta vốn rất đẹp trai lại bị đá đến màu sắc sặc sở, đầu sưng như đầu heo, trên người cũng xanh xanh tím tím.
Đột nhiên xảy ra biến cố khiến cho Vũ Phương Kỳ ngu ngơ hơn hai phút, cho tới hiện tại thằng nhãi này mới tỉnh táo lại.
“Đừng đánh nữa đừng đánh nữa, tôi không chịu được…” Giọng nói của Vũ Phương Kỳ run rẩy cầu xin, gã ta sợ Tiêu Tấn lại đá mình.

Tròng mắt Tiêu Tấn cũng trợn tròn, nghỉ ngơi vài giây lại muốn ra tay tiếp.
Lúc này Hoàng Thiên đi tới ngăn cản Tiêu Tấn lại.
“Cậu nghỉ ngơi trước đi, để tôi.” Hoàng Thiên nói với Tiêu Tấn.
“Được rồi anh Thiên!”
Tiêu Tấn chưa hết tức giận đứng ở một bên.
Không chỉ Tiêu Tấn tức giận như thế, ngay cả những tên đàn em Tiêu Tấn dẫn tới cũng tức giận không thôi!
Đi ra lăn lộn quan trọng nhất là lấy chính nghĩa làm đầu.

Thế mà tên Vũ Phương Kỳ này lại lấy oán trả ơn, đối đãi với Cảnh Thiều Trung có ơn với mình như thế.

Quả thật là cực phẩm trong đám cặn bã, thậm chí những tên đàn em của Tiêu Tấn còn muốn đánh chết Vũ Phương Kỳ tại chỗ.
Nhưng Hoàng Thiên và Tiêu Tấn không lên tiếng, những người này cũng không dám ra tay mà chỉ có thể đứng bên cạnh tức giận trừng mắt nhìn Vũ Phương Kỳ.
Vũ Phương Kỳ cũng biết bản thân rất thảm hại.

Không có Cảnh Thiều Trung làm con tin thì cái mạng nhỏ của gã ta sẽ khó giữ được.
Thấy Hoàng Thiên đi tới, Vũ Phương Kỳ có dự cảm không lành, gã ta nghỉ chỉ bằng tranh thủ thời gian đứng lên nói chuyện với Hoàng Thiên: “Anh Thiên anh Thiên, xin anh bớt giận, tôi có chuyện quan trọng cần nói cho anh biết.”
“Quan trọng con mẹ gì!” Hoàng Thiên nổi giận mắng, anh vung bàn tay thô mãnh liệt quất mạnh vào mặt Vũ Phương Kỳ!
Lần này Hoàng Thiên dùng sức mạnh cả người đánh để phát tiết lửa giận trong lòng.
Sao Vũ Phương Kỳ có thể chịu đựng được bị đánh thế này? Chưa đến mấy cái đã bị Hoàng Thiên tát lăn ra đất, rụng mất bốn năm cái răng.
“Trước tiên anh Thiên đừng đánh nữa, tôi thật sự có chuyện quan trọng cần nói cho.
anh, việc này liên quan đến sống chết của anh và đàn em của anh đó!” Vũ Phương Kỳ ôm đầu kêu to.
Vừa rồi Cảnh Thiều Trung nói nơi này rất nguy hiểm.

Hoàng Thiên đã ý thức được rất có khả năng Đinh Quang Anh đã bố trí mai phục, có thể xuất hiện mọi lú!
c Nhưng vậy thì thế nào? Hoàng Thiên đã tới đây, trong đó có một lý là vì muốn được gặp Đinh Quang Anh!
Hoàng Thiên cũng biết lời Vũ Phương Kỳ muốn nói ắt hẳn là chuyện này, cho nên Hoàng Thiên không có hứng thú gì với lời Vũ Phương Kỳ muốn nói.

Hiện tại anh chỉ muốn trừng trị Vũ Phương Kỳ một cách độc ác mà thôi!
“Không phải cậu rất thích tìm đường chết sao? Không phải cậu rất cứng à? Hiện tại ông đây sẽ dạy cho cậu cách làm người, để cậu hiểu cái giá sớm muộn gì cũng phải trả khi ra ngoài lăn lộn!”
Hoàng Thiên gầm lên, anh đá điên cuồng vào mặt Vũ Phương Kỳ.
Vũ Phương Kỳ bị đá đến thảm hại, Tiêu Tấn lại đang nhàn nhã nghỉ ngơi.

Nếu đá trên mặt thì còn có thể chấp nhận, nhưng Hoàng Thiên lại dùng đầu nhọn của giày da, thứ này đá trên mặt càng có sức mạnh lớn hơn.
Không đến mấy lần thì hốc mắt và mũi của Vũ Phương Kỳ đã bị đá gãy xương.


Con mắt bị đá đến sưng húp, hàm răng bị đá rụng hết không còn chừa lại cái nào.
Ngay lúc này Vũ Phương Kỳ cảm nhận được sự sợ hãi thật sâu.
Hoàng Thiên không để người khác đánh.
Mà tự mình ra tay độc á!
Con mẹ nó Hoàng Thiên, lát nữa Tổng đường chủ sẽ lấy mạng của anh ngay thôi!
Vũ Phương Kỳ măng thầm Hoàng Thiên trong lòng, nhưng gã ta cũng không dám mắng ra mà chỉ có thể lăn lộn kêu thảm trên đất.
Hoàng Thiên thật sự bị Vũ Phương Kỳ chọc tức, anh cũng vì xả cơn giận này cho người nhà Cảnh Thiều Trung.

Vì thế Hoàng Thiên có dự định đánh chết Vũ Phương Kỳ ngay ở đây.
Không bao lâu sau thì xương sườn của Vũ Phương Kỳ bị gãy mất ba cây, trên dưới cả người gã ta không còn chỗ nào lành lặn.
Mắt thấy Vũ Phương Kỳ hấp hối rồi, lúc này Hoàng Thiên mới dừng tay.
Anh nhìn thấy Vũ Phương Đông ngồi xổm bên cạnh, lửa giận của Hoàng Thiên lại nổi lên.
‘Tên khốn nạn này cũng không phải dạng tốt lành gì, vừa rồi gã ta cũng rất đắc ý!
“Mày đang giả chết gì ở đây thế?” Hoàng Thiên sải bước đi qua, anh đưa tay nắm chặt tóc Vũ Phương Đông rồi nhấc con hàng này lên.
Vũ Phương Đông bị dọa mất mật, tận mắt nhìn thấy anh trai mình bị ngược đãi quá thảm hại thì gã ta chợt không muốn biến thành như thế.
“Anh Thiên, tôi…tôi…’ Vũ Phương Đông lắp ba lắp bắp hỏi, trông cứ như thằng ngu đứng trước mặt Hoàng Thiên, ngay cả nói cũng không lưu loát.
“Khi nãy phách lối lắm mà, không phải mồm mép ghê gớm lắm sao? Sao bây giờ lại bị cà lăm rồi?” Hoàng Thiên quát lên hỏi.
“Anh Thiên, tôi bị dọa…’ Vũ Phương Đông rất không có tiền đồ nói, giọng nói của gã ta cũng đang phát run.
“Sao không hút thuốc nữa đi? Vừa rồi hút rất tự nhiên mà?” Hoàng Thiên nói xong thì vả hai bạt tai vào mặt Vũ Phương Đông.
Vũ Phương Đông bị vả đến đầu óc choáng váng, mặt gã ta đã sưng lên như một sườn núi nhỏ rồi.

Có thể thấy được lực tay của Hoàng Thiên lớn bao nhiêu.
“Anh Thiên ở đây, tôi nào dám hút thuốc.”
“Vậy con mẹ nó khi nấy mày không hút à?” Hoàng Thiên vừa quát to vừa độc ác vả hai mươi mấy cái tát vào mặt Vũ Phương Đông.
Bốp bốp.
Vũ Phương Đông thật sự không trốn khỏi việc bị đánh, gã ta bị tát đến hôn mê bất tỉnh té ngã trên mặt đất.
Lúc này lửa giận của Hoàng Thiên mới tiêu tan một chút.

Anh đi tới trước giường của Cảnh Thiều Trung để xem xét vết thương của anh ta.
“Cậu Thiên, tôi đã bị phế rồi.

Tứ chỉ bị cắt đứt và vỡ nát, có thể trị khỏi là hi vọng rất xa vời.” Cảnh Thiều Trung khổ sở nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cắn răng, Đinh Quang Anh cũng quá độc ác.

Đây không phải là khiến Cảnh Thiều Trung sống không bằng chết sao?

“Quay về tôi sẽ để Đào Văn Lâm xem thử cho anh, ông ta rất có năng lực đấy.” Hoàng Thiên an ủi.
Tất nhiên là Cảnh Thiều Trung biết Đào Văn Lâm rồi, nhưng anh ta cũng không ôm hy vọng quá lớn mà chỉ lắc đầu cười khổ nói: “Cậu Thiên, Đào Văn Lâm đã trị khỏi mặt cho vợ câu chưa?”
Thấy Cảnh Thiều Trung còn băn khoăn việc này thì tâm trạng của Hoàng Thiên càng cảm thấy khó chịu.
“Đã chữa khỏi rồi.

Cảnh Thiều Trung, vì anh không đối nghịch với tôi nên mới bị Đinh Quang Anh hại thành như vậy.

Anh yên tâm đi, chuyện sau đó tôi sẽ giúp anh xử lý tốt.”
Hoàng Thiên võ vai nói với Cảnh Thiều Trung.
Cảnh Thiều Trung cười khổ hổ thẹn nói với Hoàng Thiên: “Cậu Thiên đừng nói như vậy, coi như tôi có đối nghịch với cậu thì tôi cũng không phải đối thủ của cậu.

Đáng lẽ hôm đó cậu hoàn toàn có thể tiêu diệu tôi và cả đám đàn em của tôi rồi.”
“Đừng nói những thứ này nữa, tôi đến đây để đón anh và vợ con anh đến thành phố Bắc Ninh.

Chúng ta mau rời khỏi nơi thị phi này đi.” Hoàng Thiên trầm giọng nói.
“Vậy thì tốt quá rồi cậu Thiên, cả đời này Cảnh Thiều Trung tôi sẽ không quên ân đức của cậu!”
Cảnh Thiều Trung kích động khóc lớn, một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất hiện tại lại khóc đau lòng như thế.
Hoàng Thiên cũng rất cảm khái nhưng anh không nói gì nữa, anh chỉ giơ tay lên ra hiệu với Tiêu Tấn để anh ta cho người khiêng Cảnh Thiều Trung ra.
Quả thật Tiêu Tấn vẫn có cách, anh ta cho người tháo xuống một cánh cửa trong phòng rồi ra lệnh cho hai đàn em nhấc Cảnh Thiều Trung lên cánh cửa, chuẩn bị khiêng Cảnh Thiều Trung đi.
“Cậu Thiên, tôi thật sự rất biết ơn cậu, cậu quả là ân nhân lớn của nhà chúng tôi.”
Vợ của Cảnh Thiều Trung đi đến chỗ Hoàng Thiên, chị ta muốn quỳ xuống trước mặt cảm ơn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên tranh thủ thời gian đỡ chị ta nói: “Đừng nói những lời này nữa, chị mau dẫn con gái đi theo tôi mau.”
“Được.”
Vợ của Cảnh Thiều Trung vội vàng gật đầu, chị ta cũng không kịp thu dọn đồ đạc mà lôi kéo tay con gái đi ra khỏi nhà với đám người Hoàng Thiên.
Lúc ra đến bên ngoài, Hoàng Thiên đang định kêu đám người lên xe thì vào lúc này lại có một chiếc xe tải chạy tới đây, nó đã trực tiếp phá vỡ cửa lớn nhà Cảnh Thiều Trung rồi vọt vào trong sân.
Ngay sau đó, trên xe tải nhảy ra hơn ba mươi người, trong tay mỗi người đều cầm vũ khít Cuối cùng có một ông cụ bước xuống từ xe tải, người này trông rất nhăn nheo, cánh tay còn băng vải quấn trên cổ, nét mặt ông ta hung ác đứng ở đó.
Hơn ba mươi người vây quanh Hoàng Thiên và mười mấy tên đàn em của anh một cách kín kẽ.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng Thiên không có chút biểu cảm gì, mà anh chỉ bình thản nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra..