Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 863: Thu Phục Hoàng Lượng





“Anh hai, anh quả thực nên quay về thành phố Bắc Ninh rồi.

Tôi đã nhận điện thoại của luật sư Tường, anh ta và Từ Khôn vẫn còn đợi anh ở thành phố Bắc Ninh, nói anh đồng ý trong một tuần sẽ giao nhận xong xuôi quyền sở hữu cổ phiếu của Tập đoàn quốc tế toàn cầu, có chuyện này không?”
Hoàng Minh Triết hỏi Hoàng Thiên.
Thấy dáng vẻ gấp gáp không chờ được của Hoàng Minh Triết, Hoàng Thiên chỉ cảm thấy rất buồn nôn.
Thằng nhãi này thật tuyệt, không chỉ cả nhà họ Hoàng, mà còn muốn cướp luôn cả Tập đoàn quốc tế toàn cầu.
“Hoàng Minh Triết.

Về mặt pháp luật cậu là chủ nhà họ Hoàng, so với cả nhà họ Hoàng, Tập đoàn quốc tế toàn cầu chẳng đáng gì, cậu cũng không muốn cho tôi Tập đoàn quốc tế toàn cầu sao? Muốn tôi phải nghèo trắng tay à?”
Trên mặt Hoàng Thiên không tỏ vẻ gì, bình tĩnh hỏi Hoàng Minh Triết.
Hoàng Minh Triết nghe thế giật mình, nhưng rất nhanh, anh ta đã lộ ra vẻ mặt cực kỳ không kiên nhẫn.
“Anh hai, lời nói này của anh không đúng rồi.

Không phải tôi nhất định muốn anh khố rách áo ôm, mà di chúc của bố nói như thế.

Nói chung tôi không thể làm trái với di chúc của bố chứ? Đó còn là người sao? Thế cũng quá là bất hiếu rồi!” Hoàng Minh Triết nói năng hùng hồn.
Lời này cũng đánh thức Hoàng Thiên, nếu Hoàng Thiên vẫn kiên quyết giữ Tập đoàn quốc tế toàn cầu, thế thì chính là bất hiếu.
Hoàng Thiên cũng coi như đã hoàn toàn nhìn rõ Hoàng Minh Triết rồi.


Thằng nhãi này không chỉ vô cùng tham lam, mà tâm địa lại đen tối, hành động càng thêm dứt khoát.
“Được thôi, vậy tôi đi trước”
Hoàng Thiên nói, vốn định gọi Vũ Thanh, chuẩn bị rời khỏi nhà họ Hoàng.
Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung không ngờ tới, Hoàng Thiên lại dễ nói chuyện thế, thể là đi luôn?
Lẽ nào Hoàng Thiên bỏ cuộc rồi? Chấp nhận rồi?
Con mẹ nó quá ngạc nhiên rồi, niềm vui bất ngờ quá!
“Ha ha, được rồi anh hai, tôi tiễn anh đi”
Trong lòng Hoàng Minh Triết sướng muốn hỏng, chỉ cần Hoàng Thiên từ bỏ, thế thì anh ta có thể ngồi vững lên chỗ chủ nhà họ Hoàng này rồi.
Từ Diễm Dung cũng cho rằng Hoàng Thiên chấp nhận rồi, cô ta cao hứng lắc eo nhỏ, theo Hoàng Minh Triết cùng ra ngoài tiễn Hoàng Thiên và Vũ Thanh.
Tiễn Hoàng Thiên đến ngoài cửa biệt thự, Hoàng Thiên rất đắc ý cười, nói: “Anh hai, nếu ở thành phố Bắc Ninh mà không sống tiếp được, thì nói với tôi một tiếng.

Tôi cho anh một vạn tám nghìn, cũng đủ tiền sinh hoạt cho anh và chị dâu”
“Con mẹ mày đang nói gì đấy?”.
Vũ Thanh không nhịn được con tức, trừng mắt nhìn Hoàng Minh Triết.
Khiến Hoàng Minh Triết bị dọa không dám đắc ý nữa, giang tay ra cười ha ha.
“Được rồi anh Vũ Thanh, chúng ta đi thôi.”
Hoàng Thiên xua tay với Vũ Thanh, đưa anh ta rời khỏi chỗ này.
“Cậu chủ, chúng ta cứ thế này về thành phố Bắc Ninh? Anh cam lòng sao?”
Vũ Thanh lắc đầu, hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên chỉ lạnh lùng cười, lấy một điếu thuốc ra đốt, đứng ở bên đường.
Thấy vẻ mặt Hoàng Thiên như thế, trong chốc lát Vũ Thanh hiểu được, cậu chủ cũng không phải thật sự muốn rời khỏi thủ đô.
“Cậu chủ, bước tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”
Vũ Thanh hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên thổi một hơi thuốc, nói: “Tôi đã làm rõ rồi, Hoàng Lượng đó, tối hôm qua đã xuất viện, ở nhà dưỡng thương”
“Cậu chủ, anh nghe ai nói?”
Vũ Thanh rất nghi ngờ, bởi vì hai ngày này Hoàng Thiên vẫn luôn xử lý hậu sự của Hoàng Văn Thành, có vẻ như không quan tâm đến chuyện khác, sao lại biết được tình hình của Hoàng Lượng?
Hoàng Thiên không giải thích nhiều, thực ra hôm nay lúc đi ra nghĩa địa vị chôn cất bó, anh đã hỏi ra được từ một người vệ sĩ Hoàng Lượng đang ở đâu.
Còn về việc tại sao người vệ sĩ đó lại nói ra Hoàng Lượng ở đâu, nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì Hoàng Thiên cho người vệ sĩ này mười vạn.
“Đi thôi, đi tìm Hoàng Lượng”
Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh.
“Cậu chủ, chúng ta không biết Hoàng Lượng đang ở đâu mà”
Vũ Thanh nói.
“Tôi biết, đi thôi”
Hoàng Thiên nói, vẫy một chiếc taxi.
Vũ Thanh không nói nhiều nữa, theo Hoàng Thiện lên xe taxi.

Xe taxi lái ra khỏi thủ đô, lái đến vùng ngoại ô thủ đô.
Tên Hoàng Lượng này lại không ở thủ đô mà ở ngoại ô thủ đô, từ sau khi vào nhà họ Hoàng làm vệ sĩ, cơ bản đều ở trong nhà họ Hoàng.
Bị Hoàng Thiên bẻ gãy ba ngón tay, Hoàng Lượng bị thương cũng không nhẹ.

Từ sau khi ra xuất viện liền về nhà dưỡng thương.
Đến cửa nhà Hoàng Lượng, Hoàng Thiên nhìn, giống như người vệ sĩ kia đã miêu tả.

Nhà Hoàng Lượng là một ngôi nhà đơn có ba lầu, vẫn rất là xa hoa.

cửa lớn không đóng, Hoàng Thiên và Vũ Thanh trực tiếp bước vào.
Chìa tay ra mở cửa, cửa không khóa, có thể là an ninh xung quanh thủ đô khá tốt, lại thêm việc Hoàng Lượng có võ công, hoàn toàn không cần phải đề phòng.
Sau khi vào phòng khách, Hoàng Thiên và Vũ Thanh nghe thấy trong một căn phòng ở lầu hai truyền tới giọng nói nam nữ đang ồn ào.
Còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng ném đồ, một người phụ nữ trẻ tuổi kêu khóc, cầu cứu không ngừng.
Tình huống gì đây?
Hoàng Thiên chau mày, rảo bước lên lầu hai, hướng về căn phòng phát ra âm thanh.
Cửa phòng được mở, chỉ nghe thấy một người phụ nữ khóc nói: “Đừng đánh tôi, mắt tôi không mở nổi nữa, sắp bị anh đánh mù rồi”.
“*** mẹ nó! Hôm nay muốn làm cô mù luôn!”
Tiếng của Hoàng Lượng truyền đến.

Sau đó là tiếng súng điện đá chân, đánh cho người phụ nữ kêu gào thảm thiết.
“Tôi khuyên anh đừng lên thủ đô làm vệ sĩ, làm cho gãy cả ngón tay, cũng là vì tốt cho anh mà, sao anh lại đánh tôi! A! Đừng đánh nữa tôi xin anh.”
Người phụ nữ kêu khóc, liều mạng xin tha.
“Tốt cho tôi? Cô có biết tôi ở thủ đô tốt thế nào không? Mẹ nó, phụ nữ sinh con là được rồi, còn dám quản chuyện của đàn ông?”
Hoàng Lượng rất bạo lực, vừa chửi vừa tiếp tục đánh người phụ nữ này.
Hoàng Thiên cũng không có tâm trạng làm rõ là có chuyện gì, chỉ muốn tìm được Hoàng Lượng là được rồi!
Chỉ thấy Hoàng Thiên bước vào phòng, Vũ Thanh cũng bước vào sau Hoàng Thiên.
Hoàng Lượng trong phòng đang đánh hằng, đột nhiên thấy Hoàng Thiên và Vũ Thanh từ trên trời rớt xuống, khiến anh ta bị dọa đến ngừng tay ngay lập tức.
Một mắt người phụ nữ đó đã sưng đến không mở được, thấy Hoàng Lượng dừng tay, cô ta vội vàng tránh xa Hoàng Lượng.
“Cô là gì của anh ta?”.
Hoàng Thiên chỉ Hoàng Lượng, hỏi người phụ nữ.
“Tôi là vợ anh ấy.”
Người phụ nữ khiếp sợ trả lời, cô ta vẫn rất nhát gan.
“Ở đây không có chuyện của cô, cô ra ngoài đi, tự đến bệnh viện chữa thương”
Hoàng Thiên nói với vợ của Hoàng Lượng.
Vợ của Hoàng Lượng không dám nhúc nhích, cô ta rất sợ Hoàng Lượng, Hoàng Lượng không nói gì, cô ta không dám đi.
“Cô đi đi.”
Sắc mặt Hoàng Lượng rất khó nhìn, nói với vợ anh ta.

Lúc này vợ anh ta mới dám đi, tập tễnh chạy ra ngoài.
Không khí trong phòng rất căng thẳng, tay của Hoàng Lượng trộm sờ trong túi, chuẩn bị lấy dao ra.
“Còn lại một cái tay, còn muốn chống lại sao?”
Hoàng Thiên thấp giọng hỏi.
Hoàng Lượng tuyệt vọng ngay tức khắc.

Dĩ nhiên anh ta rất rõ ràng, dù hai cái tay có lành lặn.

thì cũng không phải là đối thủ của Hoàng Thiên.
Đã thử rồi, vừa ra tay với Hoàng Thiên đã bị gãy ba ngón tay.
Huống hồ, bên cạnh Hoàng Thiên còn có nhân vật truyền kỳ như Vũ Thanh.
“Sao mấy người lại đến đây?”.
Mặt Hoàng Lượng lộ vẻ hung hãn, cảnh giác nhìn Hoàng Thiên và Vũ Thanh.
“Hỏi anh cái gì thì anh nói cái đó, như thế anh sẽ không có chuyện gì.

Một lời thừa thãi thì không cần nói chữ nào cả”
Hoàng Thiên cảnh cáo Hoàng Lượng.
“Anh coi tôi là gì chứ? Hoàng Lượng tối tốt xấu gì cũng là nhân vật cấp cao trong vệ sĩ nhà họ Hoàng, có tiếng ở thủ đô đấy!”.
Hoàng Lượng không phục, không vui nói với Hoàng Thiên.
“Thế sao?”
Vũ Thanh cầm một cái ghế đập mạnh lên đầu Hoàng Lượng.

Bốp chát một tiếng, cái ghế gỗ bị đập nát, đầu Hoàng Lượng lập tức bị rách một vết lớn!
“Cậu chủ, nếu như anh là tôi, anh sẽ làm thế nào? Người chết vì tiền chim chết vì mồi, ai có thể kiếm cho tôi nhiều hơn, tôi sẽ bán mạng vì người đó
Hoàng Lượng cắn răng nói.
“Được, vậy bây giờ tôi nói cho anh biết, nhà họ Hoàng không thể là của Hoàng Minh Triết, anh đi theo anh ta, như là cô hồn đi theo quỷ, không có kết cục tốt”
Hoàng Thiên nói.
Hoàng Lượng đánh giá Hoàng Thiên, anh ta cũng không nhịn được đánh giá Hoàng Thiên lần nữa.
Dựa vào kinh nghiệm của anh ta, cảm thấy Hoàng Thiên quả thực hơn Hoàng Minh Triết hàng trăm con phố..


— QUẢNG CÁO —