Trong nhà họ Vương ở Tây Thành, thành phố Thanh Vân.
Căn nhà nguy nga tráng lệ, trang trí theo hơi hướm cổ xưa, có đến mấy mươi căn phòng, hai cánh cửa lớn sơn đỏ cao hơn mấy trượng, nom còn oai phong hơn cả nhà cửa của quan lại thời cổ.
Vào lúc này, mười mấy người đàn ông trung niên mặc vest, phong độ ngời ngời ngồi ngoài đại sảnh của căn phòng chính giữa trong nhà họ Vương.
Cụ Vương, Vương Thành Đạo, ngồi ở ghế chính giữa trong đại sảnh, gương mặt lão ta toát ra vẻ căm hận, Vương Thừa Càn ngồi bên cạnh, vẻ mặt phức tạp.
Hàng ghế hai bên trong sảnh đều là người nhà họ Vương, kể cả Vương Quốc Khang, Vương Tử Văn. Đến Vương Trung, Vương Hồng Ngọc cũng ngồi trong góc tường.
"Cụ Vương, nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi đem cô ta đến cho cụ rồi đây!”
Đinh Thần Nhất nói với gương mặt đắc ý, lão ta cầm ống thép trong tay, kéo Trương Kỳ Mạt đi từng bước vào trong.
Sắc mặt Trương Kỳ Mạt sa sầm, cô bị ép đi vào đại sảnh nhà họ Vương.
"Tốt lắm, đại sư Đinh, lần này phải làm phiền lão xuống núi, phiền lão canh chừng người phụ nữ này." Vương Thành Đạo cười đắc ý, rồi nhìn Trương Kỳ Mạt với ánh mắt căm hận.
"Trương Kỳ Mạt, con điếm thối tha này, cuối cùng đã lọt vào tay nhà họ Vương bọn tôi rồi! Không ngờ cô lại dám cấu kết với Thẩm Tam, đánh bọn tôi à? Cô đang tìm đường chết đấy!" Vương Tử Văn đứng dậy, nói với giọng hung tợn.
"Con trai, con chuẩn bị gọi đội bảo vệ đến đây, mặc dù con không thể làm chuyện ấy được nữa, cũng phải hủy hoại cô ta!" Vương Quốc Khang nói, gương mặt ông ta trở nên điên cuồng.
Đến tận bây giờ, hai người bọn họ vẫn chưa hồi phục sức khoẻ, lúc nào người ngợm cũng bốc lên mùi hôi thối y hệt bọn thái giám vậy, chẳng dám đi gặp ai, đến đi ra ngoài làm ăn cũng cảm thấy mất mặt.
"Ha, Trương Kỳ Mạt, con ả đê tiện, còn có thằng chồng Lâm Ẩn vô dụng của cô nữa, lần trước còn mượn uy thế của cô cả để vả mặt tôi, bây giờ còn dám cấu kết với người ngoài để đánh cậu cả Vương Tử Văn ư? Đúng là đồ đê tiện, muốn tìm đường chết!" Vương Hồng Ngọc chỉ tay vào mũi Trương Kỳ Mạt, bà ta quát lớn, lửa giận cháy ngùn ngụt trong người.
Lần trước bị Vương Hồng Lăng đánh khiến cho Trương Hồng Ngọc cảm thấy mất hết mặt mũi, chỉ có thể ghi hận Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt mà thôi.
"Hừ! Cô ta đúng là đồ sao chổi." Vương Thành Đạo hừ lạnh, gương mặt lộ ra vẻ khinh thường: "Nghe nói thằng chồng Lâm Ẩn vô dụng của cô ta còn muốn ăn bám Hồng Lăng nhà mình? Đúng là đôi vợ chồng chó!"
Sau khi nói dứt lời, Vương Thành Đạo lạnh lùng nhìn Vương Thừa Càn, đanh giọng nói: "Thừa Càn! Con phải dạy dỗ Hồng Lăng cho đàng hoàng, biết chưa?"
Sắc mặt Vương Thừa Càn rất phức tạp, ông ta chỉ thở dài, không lên tiếng, đến tận bây giờ con gái ông ta vẫn còn bị cụ nhốt trong biệt thự của nhà họ Vương, chẳng được đi ra ngoài nửa bước. Ông ta đã từng nghe con gái mình nhắc đến Lâm Ẩn, nghe nói cậu ta rất có bản lĩnh.
Ôi, lần này cụ hồ đồ quá, nổi điên vì hai bóp con Vương Quốc Khang, đúng là không lý trí một chút nào.
Vương Thừa Càn thầm than thở trong lòng, Vương Quốc Khang đã làm chuyện táng tận lương tâm thế rồi, dù gì ông ta cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn mà thôi, nói nặng lời là, hai mươi năm nay một mình ông ta chăm lo cho tài sản của nhà họ Vương, khiến cho nhà họ Vương lên như diều gặp gió, nếu không nể mặt bố mình, sao ông ta có thể cho phép Vương Thành Đạo và Vương Quốc Khang tùy tiện lấy cơ nghiệp mà ông dày công xây dựng để làm xằng làm bậy, rước rắc rối vào người cơ chứ?
"Quốc Khang, Tử Văn, bây giờ hai đứa hãy mang cô ta ra nhà sau, tìm người làm chuyện ấy, thỏa mãn mong muốn lần trước của hai đứa!" Vương Thành Đạo nói với gương mặt bệnh hoạn, lão ta phải giúp con trai mình làm chuyện điên cuồng thiếu đạo đức, đoạn tử tuyệt tôn ấy cho bằng được.
"Dạ được, đại sư Đinh, phiền lão dẫn cô ta sang căn phòng bên cạnh phòng khách!" Vương Tử Văn nói với gương mặt hung ác.
Nét mặt Trương Kỳ Mạt trở nên hoảng hốt, không ngờ cô hai Trương Hồng Ngọc thấy mình gặp nạn, không những không nói giúp, mà còn nảy sinh suy nghĩ xấu xa như vậy. Không ngờ hai bố con Vương Tử Văn lại muốn hủy hoại mình bằng cách như vậy?
Ầm ầm, ngay tại thời điểm này, Thẩm Tam dẫn theo ba anh em Lưu Quân, bốn người xông vào nhà.
"Nếu mày dám lộn xộn, hôm nay tao sẽ giết hết những người có mặt ở đây!" Thẩm Tham lạnh lùng nói, khiến tên nhát gan Đinh Thần Nhất sợ hết hồn, lão ta run lập cập.
Chuyện gì thế này, bọn họ kéo người xông vào đại sảnh trong nhà họ Vương luôn rồi.
"Thẩm Tam, cậu đừng ức hiếp người quá đáng! Không ngờ lại dám tỏ vẻ ngông nghênh trong nhà họ Vương bọn tôi!” Vương Thành Đạo gắt gỏng.
"Vương lão cẩu, ông muốn chết à? Dám sai người bắt cóc cô Lâm ư?" Thẩm Tam nói, gương mặt toát ra vẻ giận dữ.
Anh Lâm dặn bọn họ phải bảo vệ cô Lâm chu đáo, hôm nay, Vương Thành Đạo còn dám kiếm chuyện, lão ta muốn lấy mạng mình đây mà!
"Được lắm! Thẩm Tam, cậu ghê gớm quá nhỉ, đứng trong nhà họ Vương của tôi mà còn dám ngông cuồng như thế!" Vương Thành Đạo giận dữ khiển trách: "Cậu đã quật ngã bọn bảo vệ gác cửa nhà tôi rồi đúng không? Tôi muốn xem xem bốn người các cậu có thể làm được gì!"
Vương Thành Đạo phất tay, một người đám đàn ông mặc đồ luyện võ từ sân sau xông lên, trông ai nấy cũng hung hãn, bọn họ đều là học trò, và học trò thế hệ thứ hai của Đinh Thần Nhất.
“Đại sư Đinh, phiền lão ra tay giúp đỡ, đánh bại bốn kẻ không biết sống chết bên phe Thẩm Tam này!" Vương Thành Đạo tức giận.
"Ông dám đánh bọn tôi thử coi! Vương Thành Đạo, sáu bảy mươi chiếc xe chở đàn em của tôi đang đậu bên ngoài căn biệt thự của nhà họ Vương, nếu không thương lượng được, hôm nay bọn tôi sẽ san bằng nhà họ Vương của ông!" Thẩm Tam lạnh lùng nói.
Nghe thấy thế, lông mày Vương Thành Đạo giật giật, tên quản gia đừng gần đấy bèn bước đến bên cạnh Vương Thành Đạo, nói đôi ba câu với lão ta, sắc mặt lão ta sa sầm xuống, biết rằng không phải Thẩm Tam chỉ dọa dẫm khơi khơi.
Vào lúc ấy, những kẻ ngồi hai bên cũng cứng đờ cả người.
"Thẩm Tam Gia, cần gì phải làm lớn chuyện vì một con đàn bà kia chứ? Thế này đi, cậu ngồi xuống rồi chúng nói chuyện, đem trà lên cho Tam Gia." Giọng nói của Vương Thành Đạo dịu xuống đôi chút, lão ta nghiêm mặt nói.
Thẩm Tam Gia hừ lạnh một tiếng, gã kéo ghế ra, ngồi xuống giữa đại sảnh, ba anh em Lưu Quân đứng đằng sau, canh chừng Trương Kỳ Mạt thật cẩn thận, tránh cho cô Lâm gặp phải chuyện bất trắc.
Bọn họ đã từng bị anh Lâm cảnh cáo, anh Lâm sẽ đến đây ngay, trước khi anh đến, không thể để cô Lâm gặp điều chẳng lành được.
"Tam Gia, tôi có thể nể mặt cậu, không làm cậu khó xử, nhưng mà người phụ nữ tên Trương Kỳ Mạt này phải ở lại đây, cho dù tôi phải chi tiền đền bù cho cậu, cũng phải phế cô ta!" Vương Thành Đạo nói với giọng hung ác, hôm nay phải giúp con trai và cháu trai của mình trút giận.
Thẩm Tam lạnh lùng nhìn Vương Thành Đạo, lúc định nói gì đó, đột nhiên một bóng người mặc áo gió xuất hiện trước mắt gã, khiến cho gã sợ hãi.
Lâm Ẩn đã đến, đến trong im lặng.
Cứ như thế, anh đứng trong đại sảnh nhà họ Vương, gương mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào cả.
"Cậu là ai? Sao dám xông vào họ Vương? Cậu có tư cách gì vào nhà họ Vương?" Vương Thành Đạo lạnh lùng nhìn anh thanh niên xông vào nhà bọn họ.
"Lâm Ẩn, sao anh lại đến đây?" Gương mặt Trương Kỳ Mạt toát lên vẻ ngạc nhiên, nhất thời cảm giác an toàn chợt dâng lên trong lòng cô.
"Lâm Ẩn? Cậu chính là thằng chồng vô dụng của người phụ nữ này?" Vương Thành Đạo nhíu mày, nhìn Lâm Ản với vẻ mặt khinh thường.
"Đúng vậ thưa cụ, nó chính là Lâm Ẩn, người đã dụ dỗ cô cả đấy. Lần trước còn, cô cả đánh tôi, cụ phải giúp tôi trút cơn giận này!" Trương Hồng Ngọc nói vội, bà ta nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt oán hận.
"Dạ phải đó bố, đây chính là đồ vô dụng không biết sống chết đấy, còn kêu cô cả tát vợ con, lần trước còn đánh Tử Văn nữa!" Vương Trung vội vàng cất tiếng nói
Vương Tử Văn vừa nhìn thấy Lâm Ẩn, lập tức cảm thấy phẫn nộ, hắn ta bật cười đầy vẻ đắc ý: "Ha ha, đủ rồi! Không ngờ đôi vợ chồng chó chết nhà mày lại cùng có mặt ở đây, được lắm, Lâm Ẩn, hôm nay tao phải rửa lại nhục cũ, để thứ vô dụng như mày mở to mắt ra mà nhìn con vợ thối tha của mày bị người ta chà đạp thế nào!"
Sau khi nói dứt lời, Vương Tử Văn nhào đến ôm chặt đùi Vương Thành Đạo, hắn ta bật khóc: “Ông nội ơi, ông phải giúp cháu trút được cơn tức này, bây giờ cháu đã bị phế, cuộc đời này cháu chỉ hy vọng xả được cơn hận trước đây mà thôi!”
“Được!” Vương Thành Đạo lạnh lùng quát: “Lâm Ẩn, loại vô dụng như cậu mà cũng dám dụ dỗ cô cả Vương của nhà họ Vương tôi, còn dám kiếm chuyện, hôm nay cậu và vợ cậu đừng hòng bước ra khỏi cửa! Thẩm Tam, trừ phi cậu tàn sát cả nhà tôi, chứ bằng không, hôm nay tôi sẽ không nể mặt cậu đâu!”
Thẩm Tam Gia không dám trả lời thay Lâm Ẩn, gã quay sang nhìn anh, vầng trán gã lấm tấm mồ hôi
"Tất cả người nhà họ Vương đều quỳ xuống dập đầu cho tôi!" Lâm Ẩn nhìn Vương Thành Đạo với ánh mắt lạnh căm.
"Bằng không, ông có tin chỉ trong vòng năm phút, tôi dùng một tay thôi cũng có thể giết hết sạch người nhà họ Vương, đến gà chó cũng không tha hay không!"