Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 21: Người người chỉ trích



Các quản lý cấp cao trong công ty đều đứng ra chỉ trích Lâm Ẩn với vẻ mặt tức giận, nói cứ như thể thật sự là Lâm Ẩn đã trộm mất Vua Thế Giới vậy.

"Thật ra, lần trước tôi đã phát hiện ra điều bất thường rồi, Trương Kỳ Mạt vừa mới nhậm chức một ngày mà cô ta đã lái chiếc xe trị giá năm trăm ngàn!" Trương Điền Hải làm vẻ nghiêm túc, phân tích một cách rõ ràng mạch lạc: "Như vậy có thể thấy rõ được cái bản tính thích cắt xén để kiếm chác của cô ta rồi, mọi người nói xem, quản lý một dự án có vốn lưu động hơn mười triệu, cô ta có thể không động tay động chân vào số tiền đó sao?"

"Lần trước, tôi đã bảo giám đốc tài chính kiểm tra sổ sách của cô ta, kết quả thì sao, cả công ty này không một ai chịu nghe lời khuyên của tôi." Trong giọng nói của Trương Điền Hải có chút tiếc nuối: "Nếu như các vị nghe lời tôi, kiểm tra sổ sách hóa đơn của Trương Kỳ Mạt, tố cáo với hội đồng quản trị, cách chức giám đốc của cô ta thì bây giờ đâu có xảy ra chuyện này?"

"Đúng vậy! Đúng là chưa có ai như Trương Kỳ Mạt, một nhân viên marketing nhỏ bé bỗng chốc lại một bước lên mây trở thành giám đốc, tham ô cũng ghê gớm thật đấy."

"Điều này thì có gì kỳ lạ chứ? Đang nghèo thì sao có thể bỗng nhiên giàu có được, cô ta nghèo phát hoảng rồi, đột nhiên được thăng lên chức vụ cao nên không kìm lòng được mà tham ô của công."

"Chậc chậc, hôi của kiểu gì vậy trời. Bây giờ viên ngọc đã bị đánh cắp rồi, chắc chắn Trương Kỳ Mạt cũng đóng một vai trò gì đó trong âm mưu này."

Mấy quản lý cấp cao theo phe Trương Điền Hải đều nói với vẻ giễu cợt, thêm mắm dặm muối, đưa ra những lời suy đoán ngang ngược xằng bậy.

"Chuyện này còn phải nghĩ sao? Chắc chắn là Trương Kỳ Mạt đã cấu kết với người ngoài, rõ ràng cô ta nhìn thấy tiền thì sáng mắt. Một món trang sức châu báu trị giá lên đến hơn mười triệu ngày nào cũng lắc lư trước mắt, mọi người nói hai vợ chồng bọn họ có thể cầm lòng được sao?" Trương Điền Hải làm vẻ như mình là thám tử, từng bước từng bước suy đoán.

"Trương Điền Hải, anh im miệng! Anh đang bôi nhọ tôi đấy à!" Trương Kỳ Mạt tức giận nói, biểu cảm trên mặt cũng rất ấm ức.

Hôm nay cô vừa đến chỗ làm thì phát hiện Vua Thế Giới để trong két sắt an toàn đã không cánh mà bay. Cô vô cùng hoảng hốt, vội vàng đi kiểm tra camera giám sát.

Kết quả phát hiện, tối hôm qua, tòan bộ camera trong công ty đều bị tắt hết, phòng giám sát cũng bị ngắt điện, cứ như việc này đã có người lên kế hoạch từ trước vậy.

Vốn dĩ những chuyện thế này nhất định phải báo cảnh sát và giao cho đồn công an xử lý. Ban điều hành tập đoàn, nhất là nhóm người do Trương Tử Ngưng và Trương Điền Hải cầm đầu đều kiên quyết yêu cầu thành viên hội đồng quản trị phải báo cảnh sát để giải quyết sự việc, nhưng chủ tịch Ngô Dương lại khăng khăng muốn ém chuyện này xuống, nói rằng không cần công bố việc này ra bên ngoài, tạm thời cứ tiến hành điều tra trong nội bộ công ty.

Dù sao trong việc này, Trương Kỳ Mạt cũng là người phụ trách, càng khua chiêng gõ trống thì càng ảnh hưởng không tốt tới cô.

Dự án Trương Kỳ Mạt phụ trách xảy ra chuyện này, ngay cả chủ tịch Ngô Dương cũng không dám tự giải quyết...

“Chao ôi, giám đốc Trương oai thật đấy! Em định ỷ chức cao để bức ép người khác đấy hả?" Trương Điền Hải nói với giọng điệu quái đản, trên gương mặt đầy vẻ đắc ý.

"Trương Kỳ Mạt, cô phải biết rõ thân phận và địa vị của mình bây giờ!" Trương Điền Hải chế nhạo: "Vốn dĩ cô chỉ là một Giám đốc thiết kế tạm thời, phải đợi đến khi cô hoàn thành dự án Vua Thế Giới một cách suôn sẻ, hơn nữa phải sau khi hội triển lãm châu báu kết thúc cô mới chính thức được thăng chức."

Trương Điền Hải hùng hổ hăm dọa: "Nhưng bây giờ thì sao nào? Chẳng những cô không thể thuận lợi hoàn thành dự án Vua Thế Giới, mà còn làm mất viên ngọc hiếm có giá trị hơn mười triệu! Hơn nữa, ngày mai hội triển lãm châu báu đối ngoại của tập đoàn sẽ được tổ chức, cô định giải thích thế nào đây? Cô vẫn nghĩ mình có thể ngồi vững trên cái ghế đó sao?"

Trương Kỳ Mạt nghiến răng nghiến lợi, chẳng nói câu nào, vẻ mặt bất khuất, nhưng trong ánh mắt lại khó mà che giấu được vẻ ấm ức.

Cô vẫn chỉ là một nhân viên quèn, chăm chỉ làm việc, khó khăn lắm mới nhờ vào linh cảm sáng tác của mình để được ban quản lý tập đoàn khen thưởng, thăng chức lên làm giám đốc tạm thời, có được cơ hội bay cao bay xa.

Cố gắng mấy ngày mấy đêm, khó khăn lắm mới sáng tạo ra tác phẩm của mình, nhưng ngay trước ngày công bố sản phẩm lại bị người khác đánh cắp hết tâm huyết cô bỏ ra, cuối cùng còn bị người trong công ty ra sức chỉ trích.

Cảm giác khó chịu này thật sự khó diễn tả thành lời được!

Có thể nói trong cuộc đời của Trương Kỳ Mạt, đây là chuyện khó chịu nhất mà cô từng gặp phải.

Hơn nữa, cô còn không thể phản bác bất cứ điều gì, chỉ có thể nín nhịn chịu đựng những lời chỉ trích vô cớ của mấy người trong công ty này!

"Trương Kỳ Mạt, còn chưa biết có phải cô đã ăn bớt vật tư nguyên liệu trong lúc nghiên cứu dự án rồi làm ra sản phẩm kém chất lượng, nhưng lại sợ không gánh nổi trách nhiệm nên quyết liều một phen, dù sao cô cũng chẳng còn gì để mất, thế là cô âm thầm giấu thành phẩm trang sức đó đi, rồi tuyên bố với bên ngoài là bị mất. Dù sao ngoại trừ vợ chồng hai người, chúng tôi chưa ai nhìn thấy hình dáng thành phẩm Vua Thế Giới trông như thế nào cả." Trương Tử Ngưng cũng đứng dậy, cười khẩy một tiếng, suy đoán ngông cuồng bậy bạ, trên gương mặt chẳng hề che giấu vẻ đắc ý.

"Cô nói bậy, tôi chưa từng bớt xén nguyên liệu, tác phẩm này cũng được làm ra một cách hoàn hảo!" Trương Kỳ Mạt nói với giọng giận dữ bất bình.

Cô có thể chịu đựng được sự nghi ngờ và chỉ trích của ban điều hành công ty. Nhưng đối với một người coi thiết kế trang sức là lý tưởng sống như cô thì thật sự không thể chịu đựng được việc bị bọn họ sỉ nhục tác phẩm cô sáng tạo ra.

"Ha ha, cười vỡ bụng mất thôi." Trương Tử Ngưng tiếp lời với giọng giễu cợt: "Cô còn dám nói tác phẩm của mình là hoàn hảo nhất? Theo tôi thấy ấy, có thể là do cô cảm thấy tác phẩm của mình không bằng của tôi, mà ngày mai đã là ngày tổ chức triển lãm trang sức rồi nên mới cố tình làm mất cái thứ rác rưởi kia rồi giả bộ như người vô tội để lấy được lòng thương hại của mọi người. Cũng có thể là vốn dĩ cô không có năng lực thiết kế ra đồ trang sức cao cấp giá trị mười triệu, cô chỉ mượn danh nghĩa đó để kiếm chác, sau đó nói một câu trang sức đã mất để lừa gạt mọi người, đúng chứ?"

"Cô thật sự nghĩ mọi người là đồ ngốc hết hả? Cô có năng lực thiết kế ra tác phẩm cao cấp mười triệu hay không, trong lòng cô không biết rõ sao?" Trương Tử Ngưng hừ một tiếng, vẻ mặt vô cùng mỉa mai

"Đúng rồi, chúng ta chưa ai nhìn thấy tác phẩm thật sự bao giờ, trắng hay đen không phải tùy ý hai vợ chồng các người bịa đặt hay sao!"

"Chậc chậc, nói cũng đúng! Trương Kỳ Mạt vốn là người chẳng có năng lực gì, rất có thể mọi chuyện giống như lời chị Ngưng nói, cô ta lấy cớ để moi tiền, cuối cùng lừa bịp biến mọi người thành đồ ngốc."

Mấy người trong ban điều hành tập đoàn cùng phe cánh với Trương Hồng Quân đang xôn xao bàn tán chỉ trỏ.

"Hừ, loại người vô liêm sỉ giống như con sâu con mọt trong tập đoàn vậy, sao cô ta vẫn không biết xấu hổ mà ở lại công ty này chứ?" Tôn Hằng cũng hừ một tiếng rồi nói: "Trương Kỳ Mạt, Lâm Ẩn, tôi nói cho hai người biết, chi phí sáng tạo của tác phẩm này đã ngốn mất của tập đoàn hai, ba triệu. Hơn nữa cũng đã làm công tác tuyên truyền ra ngoài, nguồn tài nguyên và các mối quan hệ đều bị lung lay, tổn thất rất nhiều tiền! Giá trị của những thứ này căn bản chẳng thể nào ước lượng được, cô nghĩ nhà cô có thể gánh được trách nhiệm này không?"

"Ngày mai, một khi buổi triển lãm trang sức được tổ chức, sự kiện cũng sẽ chịu tổn thất rất lớn vì vụ việc này, nhà các người có táng gia bại sản cũng không bồi thường nổi đâu!"

Nói đến đây, Tôn Hằng cười khẩy một tiếng rồi tiếp lời: "Tôi là phó giám đốc của tập đoàn, là thành viên thường vụ của hội đồng quản trị, tôi hoàn toàn có thể dùng danh nghĩa cá nhân để khởi tố người phụ trách dự án là các người trước pháp luật! Tố cáo các người đã gây tổn hại nghiêm trọng cho lợi ích cá nhân tôi! Hơn nữa, tôi còn muốn các cổ đông thuộc thành viên hội đồng quản trị buộc hai người chịu sự trừng trị của pháp luật!"

"Đến lúc đó, hai người phải ngồi tù!" Tôn Hằng đánh tiếng uy hiếp.

"Biết cách đổi trắng thay đen lắm! chuyện gì cũng phải y theo lời mấy người nói à?" Lâm Ẩn cười khẩy một cái.

"Cả hai đều là người phụ trách dự án, chẳng lẽ cậu có thể thoát khỏi liên quan?" Trương Điền Hải nhảy vào chất vấn.

"Ngày mai, lúc hội triển lãm trang sức diễn ra, Vua Thế Giới chắc chắn sẽ xuất hiện ở đấy. Tôi và Kỳ Mạt mới là người phụ trách dự án, chuyện này chưa tới lượt các người nhọc lòng suy nghĩ." Lâm Ẩn nói với giọng thản nhiên.

"Được lắm! Giỏi lắm! Trợ lý Lâm đã có lòng tin như vậy, thế không còn gì để nói nữa, hy vọng cậu có thể nói được làm được." Trương Điền Hải làm lố lên, vẻ mặt đầy đắc ý nói: "Mọi người nghe thấy hết rồi chứ! Những lời này do chính miệng trợ lý Lâm nói, ngày mai, Vua Thế Giới sẽ xuất hiện tại buổi triển lãm!"

"Nếu như không xuất hiện, trợ lý Lâm à, đến lúc đó chúng tôi sẽ phải tiến hành khởi tố hai người trước pháp luật! Hai người sẽ phải ngoan ngoãn cuốn gói ra khỏi công ty!" Sắc mặt của Trương Điền Hải lạnh lùng, ánh mắt để lộ vẻ hả hê.

Lâm Ẩn nhìn sâu vào mắt Trương Điền Hải, không nói thêm điều gì.

"Lâm Ẩn, việc gì anh phải nói những lời đó trước mặt nhiều thành viên cấp cao đến vậy, như thế sẽ bị bọn họ nắm thóp đó." Trương Kỳ Mạt đứng bên cạnh khẽ nói với anh, vẻ mặt vô cùng lo lắng: "Đó hoàn toàn chỉ là lời cáo buộc vô căn cứ của bọn họ mà thôi, không cần phải khăng khăng tranh cãi với họ, nhịn một chút, cứ kệ bọn họ muốn nói gì thì nói."

Lâm Ẩn cười một tiếng rồi nói: "Kỳ Mạt, bây giờ tan ca rồi, chúng ta về nhà ăn cơm thôi."

"Sao anh vẫn còn tâm trạng nghĩ đến việc ăn cơm chứ!" Trương Kỳ Mạt trừng mắt nhìn Lâm Ẩn, cô sắp bị điệu bộ dửng dưng như không này của Lâm Ẩn làm cho tức chết rồi.

"Đừng lo lắng, về nhà rồi nói." Lâm Ẩn nói với giọng thản nhiên.

Trương Kỳ Mạt cũng không biết sao nữa, tâm trạng cô mới đầu còn đang vô cùng lo lắng, nhưng rồi lại bị vẻ thản nhiên như không này của Lâm Ẩn lây sang, thế là cũng yên lòng hơn đôi chút.

Hai người chẳng thèm đếm xỉa đến mấy người Trương Điền Hải, đi xuống lầu rời khỏi công ty.

Đợi sau khi hai người rời đi, khóe miệng Trương Điền Hải nở nụ cười nham hiểm, hắn đến bên cạnh Trương Tử Ngưng, khẽ nói: "Chị Ngưng, chị thấy em làm tốt không?"

Sắc mặt Trương Tử Ngưng lộ ra vẻ vô cùng hài lòng, khẽ nói: "Điền Hải, thật không ngờ cậu lại đa mưu túc trí như vậy, trước đây chị xem thường cậu rồi. Lần này cậu đã lập công, chị sẽ về thương lượng với anh rể, nhờ nhà họ Tôn giúp gia đình cậu vực dậy.”

"Hừ." Trương Điền Hải hừ lạnh một tiếng: "Ngô Dương là con chó của Ninh thị, chỉ là một thư kí mà lại dám mượn danh Ninh thị tác oai tác quái trước mặt nhà họ Trương chúng ta. Đến lúc hai nhà chúng ta hợp tác với nhau, hơn nữa còn có bên nhà họ Tôn của anh rể vận dụng quan hệ rộng rãi để giúp đỡ, thì dù thế nào em cũng phải tìm cơ hội để đá Ngô Dương ra khỏi ban quản trị!"

"Nhà Trương Kỳ Mạt nghĩ rằng cứ nịnh nọt Ngô Dương là có thể đồi đầu với chúng ta được sao, đúng là không biết lượng sức mình." Trương Tử Ngưng cười mỉa một cái: "Lần này, Trương Kỳ Mạt và Lâm Ẩn làm hỏng dự án mấy triệu bạc, cho dù Ngô Dương là chủ tịch thì cũng không có lý do để bao che cho bọn họ. Ngày mai là có thể đá đít hai người đó ra khỏi công ty rồi!"