Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 220: Mày còn chưa biết à?



Khách sạn nghỉ dưỡng ở thành phố Thanh Vân.

Đây là một khách sạn lớn sau khi tập đoàn Latinh đến thành phố Thanh Vân đã thu mua, trang trí khá xa hoa và khí thế.

Xe của Lâm Ẩn dừng ở trước cửa khách sạn nghỉ dưỡng, dưới tầng đậu từng hàng xe thể thao lòe loẹt sặc sỡ.

Nơi này ban đầu là điểm tụ tập của các câu lạc bộ thượng lưu, từ khi Tiêu Trang đến thành phố Thanh Vân thì lại kinh doanh nơi này thành nơi tổ chức tiệc tùng vui đùa cho riêng anh ta, tụ tập lại một đống công tử bột bản địa thành phố Thanh Vân.

Tất nhiên Tiêu Trang vô cùng hưởng thụ cảm giác được đám công tử bột xúm lại xung quanh, dù sao anh ta cũng lấy danh nghĩa là cổ đông lớn ở tập đoàn tập đoàn để ra ngoài, khá là có tiếng nói ở thành phố Thanh Vân này.

Đợi khi Hades dừng xe, Lâm Ẩn dẫn hắn ta lên sảnh tiệc ở tầng ba khách sạn Nghỉ Dưỡng.

Tầng ba được trang trí rất xa hoa lộng lẫy, tựa như một tòa cung điện vàng ròng, thảm đỏ trải dài dọc hành lang, hai bên là các cô gái mặc đồng phục đứng thành hàng, tràn ngập không khí xa hoa đồi trụy.

"Thưa hai anh, thật ngại quá, nơi này là chỗ tư nhân của cậu Tiêu, các anh có thư mời của cậu Tiêu không? Nếu không có thì không thể vào đâu."

Ngay khi Lâm Ẩn vừa tới cửa, hai người đàn ông người nước ngoài canh giữa ngăn lại, nói với khuôn mặt nghiêm túc.

Lâm Ẩn không nói gì, nhưng Hades ở bên cạnh đã hành động.

Hades đấm một phát lên mặt của gã nước ngoài canh cửa, khiến hắn xoay một vòng, ánh mắt trở nên giận dữ, sau đó khi nhìn rõ được khuôn mặt của Hades thì lại biến thành hoảng sợ.

"Anh Hades... Xin lỗi, tôi không thấy rõ là anh đến, mời anh vào." Gã đàn ông bị đánh kia sợ đến mức tái mặt, vội vàng mời Hades và Lâm Ẩn vào.

Vệ sĩ bên cạnh Tiêu Trang đều là người Chris sắp xếp cho, mà những người này đều biết Hades, bởi vì Hades chính là lão đại thống lĩnh tất cả các đội bảo vệ trong tập đoàn Latinh.

Chẳng mấy chốc, Lâm Ẩn đã đi vào đại sảnh, còn Hades được anh phân phó đi xử lý tất cả các vệ sĩ ở trong khách sạn Nghỉ Dưỡng.

Trên ghế sô pha xa hoa trong đại sảnh, Tiêu Trang đang trưng vẻ mặt hưởng thụ ngồi dựa vào đấy, trái ôm phải ấp, hai bên đều có các cô gái xinh đẹp tóc vàng, khí chất lẳng lơ, vóc người bóc lửa ngồi cạnh.

Trong tay anh ta cầm điếu xì gà, trên bàn có đặt vài bình vang đỏ quý giá, trong bộ rất thỏa mãn.

"Ồ? Lâm Ẩn?" Tiêu Trang bị Lâm Ẩn đang đi tới hấp dẫn tâm nhìn, trên mặt lộ ra vẻ nghiền ngẫm: "Không ngờ đấy, tên rác rưởi mày còn có thời gian rảnh rỗi đến khách sạn Nghỉ Dưỡng mua vui à?"

"Sao nào? Bởi vì hôm nay gặp phải áp lực quá lớn ở tập đoàn Hải Dương à? Muốn đi xả hơi à? Tiếc là nơi này đã được tao bao hết rồi, mày có muốn chơi cũng không được đâu." Tiêu Trang cười nhạo, vẻ mặt rất là đắc ý.

Trong mắt Tiêu Trang, Lâm Ẩn đang gặp phải áp lực quá lớn ở tập đoàn Hải Dương, muốn tìm cách nào đó thể thả lỏng tâm trạng, đáng tiếc là lại đụng phải anh ta, vậy sao lại không tranh thủ chỉnh đốn tên rác rưởi này một lần nhỉ.

"Nhưng mà mà xui xẻo quá rồi, đến đây mà còn đụng phải tao." Vẻ mặt Tiêu Trang lộ vẻ bỡn cợt, nói: "Xem ra tao phải nói cho mày một tin tốt rồi."

Khóe miệng Lâm Ẩn cong lên thành nụ cười, hình như tên Tiêu Trang này chưa rõ tình hình thế nào.

"Chà chà, mày vẫn chưa biết à?" Tiêu Trang ra vẻ đắc ý mà nói: "Tập đoàn Hải Dương của mày đã là sản nghiệp đính tên tao rồi. Tập đoàn đá quý Trương thị của vợ mày cũng đã đổi chủ, bây giờ mày có thể dựa vào ai ở thành phố Thanh Vân này chứ?"

"Hử? Mày còn muốn phá tao không?" Tiêu Trang lắc đầu cười khẩy rồi nói: "Mày còn chẳng có tư cách làm đối thủ của tao, chỉ tự rước lấy nhục mà thôi."

Nói xong, Tiêu Trang vỗ tay cái bốp bảo hai cô gái tóc vàng bên cạnh rời đi, sau đó anh ta rút điện thoại ra, hút một hơi xì gà, nhìn Lâm Ẩn với vẻ rất khí thế.

"Mày muốn tự quỳ xuống, hay là để tao cho người đánh mày quỳ xuống?" Tiêu Trang ra vẻ thích thú mà hỏi.

Tiêu Trang vốn định sau khi tổ chức xong tiệc tùng ở khách sạn Nghỉ Dưỡng là sẽ đến tìm Lâm Ẩn, không ngờ Lâm Ẩn lại tự tìm đến cửa, vậy thì tốt quá, phải dạy nó một bài học ra trò mới được.

Lâm Ẩn thấy khá hứng thú, nói: "Gọi người của mày đến đi."

Tiêu Trang khẽ nhíu mày, trông bộ dạng vô cùng tự tin của Lâm Ẩn, trong lòng cảm thấy một sự khó chịu không tên.

"Ồ, mày chết đến nơi rồi còn dám cứng mồm với tao à?" Tiêu Trang đanh giọng lại nói, anh ta thật sự không hiểu nổi, đây là địa bàn của mình, sao Lâm Ẩn còn bình tĩnh được như thế?

Chẳng lẽ Lâm Ẩn không biết tất cả cổ đông của tập đoàn Hải Dương đã phản bội hết rồi ư? Núi dựa của nó cũng đã mất rồi?

"Chờ đấy, mày đừng ý biết mấy ngòn trò võ vẽ là hay." Tiêu Trang khinh thường, rút điện thoại ra gọi.

Tích tích tích.

Điện liên tiếp mấy cuộc nhưng chẳng nhận được ai nghe máy, chuyện này khiến Tiêu Trang cảm thấy có chút không ổn lắm.

Khách sạn Nghỉ Dưỡng đã sắp xếp một đội vệ sĩ tinh anh đến, không biết sao bây giờ chẳng có động tĩnh gì.

Ngay lúc này, một người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen đi từ ngoài cửa vào, đứng sau lưng Lâm Ẩn.

Tiêu Trang vừa nhìn thấy người áo đen này thì lộ vẻ vui mừng, hỏi: "Hades? Chris phải anh tới tìm tôi sao?"

Anh ta nhận ra Hades, đây là vệ sĩ số một bên cạnh Chris, tuy không biết lai lịch thân phận thế nào, nhưng anh ta đã chứng kiến được bản lĩnh của Hades, chỉ tùy tiện đấm một phát đã có thể hất người ta ra xa hơn mấy chục mét, chắc chắn là một cao thủ.

"Đúng lúc lắm, Hades, có một kẻ ngu dốt điếc không sợ súng đến gây sự. Anh dạy dỗ nó một trận ra trò cho tôi đi." Tiêu Trang ung dung nói, giọng điệu ra lệnh.

Vẻ mặt Hades không chút thay đổi, nhìn Lâm Ẩn rồi nói rất khiêm tốn: "Sếp Lâm, cần tôi ra tay không?"

Kể từ khi giao thủ với Lâm Ẩn, Hades đã biết người Long Quốc trẻ tuổi này là một cao thủ chân chính ở đẳng cấp khác, cũng tâm phục khẩu phục khi đi theo Lâm Ẩn.

Hades hiểu nhiều biết rộng hơn người bình thường, như cao thủ ở đẳng cấp khác thế này, chắc chắn sẽ ngầm nắm giữ sức mạnh không tài nào tưởng tượng được, tùy tiện móc nối chút quan hệ là có thể một bước lên mây, có thể làm vệ sĩ theo cạnh Lâm Ẩn thì khỏi phải nói, chắc chắn là một cơ hội ngàn năm có một.

"Hades, anh nói vậy là sao?" Tiêu Trang khẽ nhíu mày, hỏi.

"Trước hết anh nói rõ tình hình cho anh ta biết đi." Lâm Ẩn nói rồi ngồi xuống ghế sô pha một cách chễm chệ.

"Mẹ nó, ai cho mày ngồi xuống? Thằng con hoang rác rưởi, còn dám ngồi trước mặt tao nữa à?" Tiêu Trang chửi ầm lên, chất vấn với giọng tức giận vô cùng, bị điệu bộ của Lâm Ẩn làm cho lửa giận bốc lên đầu.

Tên rác rưởi như Lâm Ẩn mà còn dám ngang ngược trước mặt anh ta?

Ầm!

Tiêu Trang vừa dứt lời, Hades đã xông lên đấm một cái vào mặt anh ta, làm anh ta hộc máu ngay tại chỗ, sau đó gục xuống đất liên tục ho khan.

"Này! Hades? Anh đánh tôi?" Tiêu Trang lập tức trợn tròn mắt, bụm mặt kêu lên thảm thiết, cú đấm này quá mặt, suýt nữa anh ta đã ngất xỉu.

"Anh! Hades, anh chờ đó, tôi sẽ gọi cho ông Chris!" Tiêu Trang giận dữ nói, rút điện thoại ra định gọi cho Chris, anh ta thấy Hades đang phản bội, ngay cả mình mà hắn ta cũng dám đánh!