Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 250: Tin tức của nhà họ Văn



“Dạ, cậu Từ, chắc chắn tôi sẽ giúp cậu theo dõi vợ chồng tụi nó. Với thế lực của cậu, nếu như muốn đối phó với thằng vô dụng đó thì chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.” Chu Phương nói với vẻ nịnh nọt.

Bà ta luôn cho rằng Từ Hà mới là ô dù để bà ta cậy nhờ, không biết cái thằng Lâm Ẩn vô dụng ấy làm sao nịnh nọt được Đường Hôi, nhưng chẳng qua cậu ta cũng chỉ quen biết với ông lớn mà thôi, làm sao có thể đấu với Từ Hà xuất thân từ nhà họ Từ trong thủ đô được.

Đợi đến khi trở về tỉnh Đông Hải, chẳng phải cái tên Lâm Ẩn này sẽ bị đánh về nguyên hình sao, rốt cuộc thì cậu ta cũng chỉ là một thằng đàn ông ăn bám vô dụng.

Nhờ may mắn lớn nên mới quen được người có địa vị cao đến thế, nhưng thì thế nào kia chứ? Quá lắm cũng chỉ là một thằng sai vặt của Đường Hôi mà thôi?

“Được, chị Chu, chị mà giúp tôi làm xong được chuyện này thì tôi sẽ giúp công ty của chồng chị liên hệ với các kênh thương mại.” Từ Hà nói với Chu Phương.

“Được, thế thì phải cảm ơn cậu Từ rồi.” Chu Phương hớn hở lên tiếng đáp lại.

Bà ta ráng hết sức bình sinh để nịnh nọt Từ Hà là vì cậu ta nắm được nhiều tài nguyên trong thương trường, mà số tài nguyên ấy có thể giúp đỡ công ty đá quý của gia đình bọn họ, đồng thời sẽ biến thành lợi ích ngay.

“Mấy ngày nữa vợ chồng Trương Kỳ Mạt sẽ tham dự ngày hội đá quý ở thủ đô đúng không? Ha, dám đắc tội tôi mà còn muốn làm ăn ở thủ đô à?” Từ Hà nói với gương mặt sa sầm, anh ta cầm điện thoại lên bấm một dãy số.

Anh ta không làm gì được Đường Hôi, nhưng thành viên trong nhà họ Từ mà anh ta cậy nhờ lại hơn Đường Hôi một bậc!

Nhất là hai người anh họ có thế lực cực lớn trong nhà họ Từ là loại người vô cùng mê gái đẹp. Nếu như bọn họ nhìn thấy người phụ nữ đẹp tuyệt trần như Trương Kỳ Mạt thì chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách để xuống tay.

Đến khi đó, để xem cái thằng Lâm Ẩn vô dụng này ứng phó như thế nào?

Trong lòng Từ Hà nghĩ đến một âm mưu đen tối, vẻ mặt cũng dần dần trở nên u ám, nụ cười lạnh nở trên môi anh ta.

Lâm Ẩn đi theo Đường Hôi vào thang máy chuyên dụng, lên đến đại sảnh sang trọng trên tầng thứ mười hai.

Tầng mười hai là phòng họp của khách sạn Trung Thiên, cũng là nơi được bài trí hết sức có khí phách giống như một tòa cung điện vàng son, bốn bề đều được xây dựng với vật liệu quý hiếm, thậm chí bức vách tường còn được viền vàng khảm ngọc.

Vào lúc ấy, một dàn bảo vệ với gương mặt nghiêm túc đứng dọc theo hành lang, nhìn thấy Đường Hôi đi đến, bọn họ đều cúi chào một cách cung kính.

Trương Kỳ Mạt đi đằng sau với vẻ mặt tò mò, cô cảm thấy cách bày binh bố trận này tương đối oai phong, dường như đây là nơi của một ông lớn nào đó vậy, thực sự có khí phách quá đi mất.

Cũng không biết rốt cuộc người bạn này của Lâm Ẩn là ai, thế lực của anh ta trong thủ đô lớn đến nhường nào nhỉ?

Chỉ mỗi khách sạn Trung Thiên ở thủ đô này đã có giá trên trời, thậm chí nếu chỉ có mỗi tiền thôi thì còn chưa chắc vào được đây.

“Anh Ẩn!”

Sau khi đi hết khoảng hành lang dài là đã thấy Vu Tắc Thành đứng sẵn trước cửa phòng làm việc để đợi anh đến, hắn cúi đầu chào hỏi Lâm Ẩn một cách cung kính.

Lâm Ẩn khẽ gật đầu nhìn rồi Trương Kỳ Mạt, anh nghiêm mặt lại: “Kỳ Mạt, em đợi anh ở bên ngoài đi, anh có chuyện muốn nói với bạn mình.”

“Vâng.” Trương Kỳ Mạt ngoan ngoãn gật đầu, cô ngồi trên ghế sô pha đợi anh ra.

Thấy Lâm Ẩn và Vu Tắc Thành quay lưng đi vào trong phòng làm việc, cô bắt đầu chống cằm trầm ngâm suy nghĩ.

Đườnng Hôi nhanh chóng dẫn theo hai nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn đến, gã tự tay lấy các loại điểm tâm tinh tế, thức ăn vặt, canh, trái cây đặt trên chiếc bàn trước mặt Trương Kỳ Mạt.

“Cảm ơn.” Trương Kỳ Mạt trả lời một cách lịch sự, cô tò tò nhìn những những món điểm tâm tương đối tinh tế trên bàn.

“Cô Lâm, mời cô dùng bữa. Đây là chuyện mà cấp dưới như bọn tôi nên làm, cô đừng khách sáo.” Đường Hôi nói một cách cung kính.

Người phụ nữ trước mặt gã là vợ của Tề Ẩn, người có danh tiếng hiển hách, làm chấn động cả Long Quốc, cũng là đại ca của đại ca, vậy thì gã phải cư xử một cách cung kính mới được.

Trương Kỳ Mạt tỏ vẻ bất ngờ, một cảm giác vui vẻ khó nói nổi thành lời dậy lên trong lòng cô.

Không có ai từ chối cảm giác được đối đãi cung kính từ tận đáy lòng như thế này.

Cô nhìn nhanh qua những món điểm tâm trên bàn, có món Tây cũng có món Tàu, cả thảy hơn hai mươi loại, nguyên liệu cũng tương đối đắt tiền. Bàn thức ăn này xa hoa quá đi mất, nếu tính theo tiền của khách sạn Trung Thiên thì bàn này phải đáng giá mấy chục ngàn tệ.

“Ừm, tổng giám đốc Đường, ông ngồi xuống ăn chung đi.” Trương Kỳ Mạt nói một cách khách sáo.

“Cô Lâm, xin cô đừng khách sáo với tôi như thế, tôi chỉ là đàn em của anh Ẩn mà thôi. Khách sạn này là tài sản của anh Ẩn, cô cứ xem như về nhà của chính mình là được, hoàn toàn không cần phải khách sáo đâu.” Đường Hôi nghiêm mặt lại.

Nghe thấy thế, ánh mắt Trương Kỳ Mạt sáng bừng, cô không khỏi nhớ đến bóng lưng của Lâm Ẩn.

Khách sạn Trung Thiên là tài sản của Lâm Ẩn à?

Đến Đường Hôi, người có thực lực mạnh mẽ đến thế ở thủ đô cũng chỉ là đàn em của Lâm Ẩn thôi sao?

Vào lúc này, Trương Kỳ Mạt vô cùng muốn biết thân phận thật sự của Lâm Ẩn.

Cô theo Lâm Ẩn đến khách sạn Trung Thiên rồi được cung phụng như Thượng Đế.

Đường đường là Đường Hôi, tổng giám đốc của khách sạn Trung Thiên mà cũng đích thân bưng trà rót nước phục vụ cho cô, còn được nhiều vệ sĩ theo bảo vệ an toàn cho mình, đây là tiêu chuẩn của những gia đình quyền quý cơ mà.

Trương Kỳ Mạt ngẫm nghĩ một lúc rồi thử hỏi dò: “Ừm, Đường Hôi, ông có biết lai lịch của Lâm Ẩn hay không?”

“À…” Đường Hôi ngập ngừng, không ngờ cô Lâm lại hỏi đến vấn đề này.

Nói thật lòng, Đường Hôi cũng không biết rõ lai lịch của Lâm Ẩn, chỉ biết anh là Tề Ẩn của nhà họ Tề, đương nhiên đây là bí mật không thể tiết lộ. Trong thủ đô cũng chỉ có nhóm người Vu Tắc Thành và người thân của anh Ẩn mới biết đến gương mặt thật của Tề Ẩn thần bí này.

Đây là chuyện nhà của anh Ẩn, làm sao có thể tùy tiện nói được? Anh Ẩn còn không nói cho cô Lâm thì Đường Hôi gã làm gì dám nói?

“Cô Lâm, cô ăn thong thả, có gì cần thì cứ dặn dò tôi.” Đường Hôi nói một cách cung kính, gã né tránh chủ đề này đi.

Trương Kỳ Mạt ăn thử một miếng chả cá, nhấp ngụm trà, rồi mới giơ tay chống cằm, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Lâm Ẩn và Vu Tắc Thành ngồi trong phòng làm việc.

Lâm Ẩn ngồi một cách ung dung, Vu Tắc Thành lại cung kính đứng một bên chờ anh lên tiếng.

“Vu Tắc Thành, nghe ông nói đã có tin tức của nhà họ Văn, chuyện này là sao?” Lâm Ẩn đi thẳng vào chuyện chính.

Lần này đến gặp Vu Tắc Thành, chủ yếu để hỏi cho kỹ nguồn cơn của tin tức vừa mới nhận được.

Vu Tắc Thành ngẫm nghĩ một lúc, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu mình rồi nghiêm mặt lại: “Anh Ẩn, tôi biết tin này từ một tên nhà giàu ở Cảng Thành đến thủ đô thông qua tai mắt mình cài cắm khắp nơi.”

“Một tên nhà giàu ở Cảng Thành à?” Lâm Ẩn nhíu mày hỏi hắn.

“Vâng, người đó nằm trong mười thứ hạng đầu trong bảng xếp hạng quyền lực ở Cảng Thành, thế lực khá lớn, bởi thế tôi không dám tùy tiện bắt hắn về tra hỏi.” Vu Tắc Thành nghiêm mặt mà nói: “Tôi biết được tin tức như thế này, trong một lần đến thủ đô, một người quyền quý có mối quan hệ làm ăn khăng khít với nhà họ Văn đã tiếp nhận đại đa số kênh thương mại của nhà đấy ngày trước, mà còn còn làm một cách rầm rộ nữa, có vẻ hắn là người đại diện cho nhà họ Văn.”

“Ồ, muốn tạo vỏ bọc khác để quay lại à?” Lâm Ẩn cười lạnh, ánh mắt trở nên lạnh lùng.