"Trương Kỳ Mạt, không biết tác phẩm rác rưởi mà cô thiết kế có hình dáng ra sao, nhưng tôi nói cho cô biết, Ánh Sáng Vĩnh Hằng do tôi chế tác hoàn mỹ không tì vết, chắc chắn sẽ đè bẹp tác phẩm rác rưởi đó của cô." Thái độ Trương Tử Ngưng cao ngạo, nói với vẻ tự cho mình hơn hẳn người khác: "Cũng không nghĩ xem, những trang sức quý giá tôi từng chế tác còn nhiều hơn những tác phẩm cô đã từng thấy qua! Ngay cả bản thân cô còn không có nổi một món trang sức đá quý trên người, trang sức mười ngàn tệ cũng không đeo nổi, còn dám so trình độ với tôi ư?"
"Cô cứ chờ đấy mà làm trò cười cho người khác đi! Còn mơ tưởng trở thành giám đốc thiết kế chính thức, thật đáng cười!"
Nói xong Trương Tử Ngưng xoay người rời đi, chẳng qua chỉ cố ý đến trưng ra cảm giác hơn người.
Trương Kỳ Mạt khẽ cắn môi, tác phẩm tâm huyết của mình tuyệt đối không phải là rác rưởi!
Màn hình lớn phân chia, chiếu ra ảnh chụp lập thể của hai mặt dây chuyền kim cương cao cấp, phía trên còn có chữ giới thiệu chi tiết riêng.
Ánh Sáng Vĩnh Hằng dùng kim cương xanh làm nguyên liệu để tạo ra mặt dây chuyền hình giọt nước, thoạt nhìn vô cùng đẹp đẽ quý giá.
Mặt dây chuyền Vua Thế Giới, bề ngoài hình cung tròn vạnh ánh lên tia sáng hấp dẫn người khác, có bảy loại màu sác, tím, lam, xanh, lục, cam, đỏ, như ẩn chứa cả cầu vồng. Tạo hình của nó độc đáo khác biệt, tạo cảm giác lập thể mới lạ, lúc xoay quanh cho người ta trải nghiệm thị giác biến hóa nhiều mặt, phô ra hình trái tim, hình cuộn sóng, hình kim tự tháp, hình trăng lưỡi liềm.... cứ như một sinh vật sống có linh tính, thu hút tâm hồn người ta, đúng là không còn gì để nói!
So sánh hai bên với nhau, chẳng mấy chốc đã phân được cao thấp, quả thật khiến khách quý ở hội trường có cảm giác lệch hẳn về một bên.
Đây hoàn toàn là sự chênh lệch thực lực giữa hai nhà thiết kế.
"Ôi!"
"Chiếc Vua Thế Giới kia được tạo ra như thế nào vậy? Loại công nghệ kỹ thuật gì thế? Ý tưởng sáng tác kiểu này đúng là thiên tài!"
"Thật đúng là vô cùng khéo léo, hơn nữa còn sáng tạo có một không hai, không hổ thẹn với cái tên Vua Thế Giới!"
"Cái này đẹp quá đi mất! Nếu có được một món trang sức như thế này, chắc phải nở mày nở mặt biết bao?" Một nữ khách quý nói với con mắt phát sáng.
Trong hội trường gợn lên một làn sóng, một đám chuyên gia khách quý thốt ra âm thanh kinh ngạc và tán thưởng, ý kiến cực kì thống nhất.
Cho dù là khách quý hay là chuyên gia, tất cả đều bị thuyết phục bởi trình độ công nghệ của mặt dây chuyền Vua Thế Giới này, đều khen ngợi không ngớt.
"Mà chiếc Ánh Sáng Vĩnh Hằng kia, tuy nói giá trị trên triệu tệ, nhưng chỉ toàn dùng nguyên liệu cao cấp là kim cương xanh để tạo ra, đúng là lãng phí quá đi mất! Chủ đề cùng sự sáng tạo đều vô cùng bình thường." Một cụ chuyên gia đeo kính lão thở dài nói: "Mặt dây chuyền hình giọt nước kiểu thế này thường thấy lắm rồi, đã làm sản phẩm nổi bật của tập đoàn có thương hiệu lâu đời mà như này thì kém cỏi quá đi mất!”
"Đúng thế, chiếc Ánh Sáng Vĩnh Hằng đúng là khiến người ta thất vọng quá. Nhưng mà, Vua Thế Giới thì lại thật sự động lòng người.”
"Đúng vậy, hai tác phẩm này hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, sao lại đưa ra song song trong buổi triển lãm này chứ?"
"Đúng là bêu xấu. Kim cương xanh cao cấp đắt đỏ như vậy, thế mà chỉ có sáng ý cùng trình độ chế tác thế này, bình thường quá rồi! Tay nghề kiểu này đáng làm ra mấy loại trang sức chừng trăm ngàn tệ là nhiều.”
Ngay sau đó, người trong nghề ở đây quay sang đánh giá Ánh Sáng Vĩnh Hằng, tất cả đều lắc đầu thở dài.
Cảm thấy cực kỳ tiếc cho tác phẩm này, mọi người đều cảm thấy đang lãng phí nguyên liệu.
"Sao lại thế này?" Sắc mặt Trương Tử Ngưng đỏ bừng, nghe người ở đây thảo luận, tuy da mặt có dày cũng vẫn thấy xấu hổ vô cùng.
"Trình độ rác rưởi này của Trương Kỳ Mạt sao có thể thiết kế được trang sức đá quý kiểu này?" Trương Tử Ngưng thẹn quá hóa giận nói: "Chắc chắn đây không phải là tác phẩm của chính cô ta!"
Làm một nhà thiết kế trang sức, Trương Tử Ngưng cũng nhìn ra được, trên riêng phương diện tác phẩm, Vua Thế Giới vượt xa Ánh Sáng Vĩnh Hằng.
Nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không nhận thua trước Trương Kì Mạt có trình độ thấp kém!
"Xong rồi, các vị, có thể tiến hành bầu chọn bằng máy bỏ biếu, hãy chọn ra tác phẩm được yêu thích nhất trong buổi triển lãm ngày hôm nay." Tưởng Sương cười nói.
Sắc mặt Tôn Hằng có hơi khó nhìn, hắn đứng dậy, ho khan hai tiếng.
"Khụ khụ. Các vị!"
"Tôi là Tôn Hằng của nhà họ Tôn! Ánh Sáng Vĩnh Hằng này là tác phẩm do vợ tôi thiết kế! Mời các vị khách quý và chuyên gia quan sát lại một lần nữa, chiếc Ánh Sáng Vĩnh Hằng này không phải có thể nhìn ra điểm đặc sắc một cách đơn giản đâu. Tôi cũng mong mọi người, có thể cẩn thận bầu chọn.”
Nói xong, ánh mắt Tôn Hằng nhìn quanh người ở đây một lượt, thái độ không cần nói cũng hiểu...
"Đây là... Cậu cả nhà họ Tôn."
Khách quý và chuyên gia trang sức ở hội trường cũng không phải là kẻ ngốc, làm sao lại không nghe ra được ý trong lời nói của Tôn Hằng.
"Anh Tôn nói không sai! Chiếc Ánh Sáng Vĩnh Hằng này mới nhìn thì không cảm thấy kinh diễm, nhưng nhìn kỹ lại có ý nghĩa sâu xa bên trong!" Một chuyên gia trang sức đổi lại nói: "Nhìn lại chiếc Vua Thế Giới kia, cứ như đang lòe mắt người ta, vô cùng thô thiển. Liếc một qua một cái xong là sẽ thấy tầm thường không có gì đặc sắc ngay."
"Có lý, chiếc Ánh Sáng Vĩnh Hằng này đẹp đẽ quý giá, tinh xảo hoàn mỹ, tràn ngập sự thời thượng bên trong, không thẹn được làm ra từ tay của Trương Tử Ngưng, Trương Tử Ngưng xuất thân từ thế gia làm nghề trang sức, lại là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng của thành phố Thanh Vân, quá giỏi!" Lại thêm một nữ khách quý nịnh bợ nói: "Phiếu này nhất định phải bầu cho Ánh Sáng Vĩnh Hằng."
"Đúng! Tôi cũng bầu cho Ánh Sáng Vĩnh Hằng!"
Phần lớn khách quý và chuyên gia tại chỗ đều đổi lại cách nói, chỉ có mấy lão chuyên gia chính trực trầm mặc không nói gì.
Dù Sao nhà họ Tôn là gia tộc hàng đầu của thành phố Thanh Vân, cậu cả Tôn Hằng của nhà họ Tôn này đã mở miệng nói rồi, còn ai dám đắc tội ngay trước mặt chứ?
"Xong rồi, công tác thống kê số phiếu đã hoàn tất, ở đây ba trăm vị khách quý. Ánh Sáng Vĩnh Hằng được hai trăm ba mươi lăm phiếu, được chọn là bộ trang sức đá quý được yêu thích nhất buổi triển lãm lần này!" Tưởng Sương giữ nguyên nụ cười, công bố kết quả.
"Thật sự không công bằng!" Trương Kỳ Mạt nhỏ giọng nói, vẻ mặt rất uất ức: "Quá vô liêm sỉ!"
Cô không ngờ Trương Tử Ngưng lại dùng thủ đoạn xấu xa như này để giành được giải trang sức yêu thích nhất buổi triển lãm.
"Không sao, Kỳ Mạt, đây chỉ là cái danh hão mà thôi." Lâm Ẩn an ủi nói: "Quyết định chính thức món trang sức đứng đầu buổi triển lãm lần này của tập đoàn, quyết định vị trí giám đốc thiết kế của tập đoàn, là giai đoạn bán đấu giá trang sức sau đó."
Lâm Ẩn thản nhiên nói: "Mấy vị khách quý và chuyên gia này nể mặt nhà họ Tôn mới bỏ phiếu cho Trương Tử Ngưng, nhưng thật sự bỏ tiền ra để cạnh tranh đấu giá, sẽ không ngu như vậy đâu."
"Ừm, cũng đúng." Trương Kỳ Mạt gật đầu, cũng nhớ đến vấn đề mấu chốt.
Lúc hai người nói chuyện, Trương Tử Ngưng cao ngạo, đầy cảm giác hơn người, chậm bước đi qua, khinh thường nhìn Trương Kỳ Mạt.
"Sao nào, tôi nói không sai chứ? Trình độ rác rưởi như cô, thậm chí một nửa số phiếu của tôi cũng không đạt được!"
"Còn mơ tưởng sáng ngang với tôi? Xem xem các chuyên gia bình luận tác phẩm của cô như thế nào, là thô thiển đó!" Trương Tử Ngưng đắc ý nói: "Bộ dáng nghèo kiết xác chính là nghèo kiết xác, còn muốn dựa vào trình độ thiết kế để trở nên nổi bật à, cô mãi mãi đừng mơ trở mình!"
"Chị đừng đắc ý quá sớm, lát nữa còn buổi bán đấu giá chính thức nữa!" Trương Kỳ Mạt tức giận nói