Lâm Ẩn xông lên tấn công, tiếng gió rít gào vang lên trong không trung, anh nhấc chân đá vào xương vai của Giang Thành Tử, khiến cho ông ấy lập tức văng ra xa hơn hai mươi mét rồi ngã mạnh xuống đất, liên tục nôn ra máu tươi.
“A a a…”
Giang Thành Tử lăn lộn giãy giụa trên mặt đất, ông ấy không ngừng nôn ra máu, cơ thể co rút như thể bị điện giật, tiếng xương kêu răng rắc, trông nhếch nhác vô cùng.
Ông ấy chỉ cảm thấy dường như có nguồn điện đang chạy trong xương vai của mình, rồi truyền đi khắp cơ thể trong nháy mắt, khiến cho gân cốt toàn thân của ông ấy đứt lìa, ông ấy hoàn toàn không thể mường tượng ra đây là võ công gì mà lại khủng khiếp đến thế.
Lần này Giang Thành Tử, vị đại sư trong giới võ thuật ở Tứ Xuyên, đã bị phế hoàn toàn.
Ban nãy Lâm Ẩn chỉ muốn phế đi võ công của ông ấy mà thôi, bây giờ một chiêu anh vừa tung ra đã cắt đứt gân cốt của Giang Thành Tử, đến việc đứng dậy đi lại cũng đã trở nên hết sức khó khăn, nửa đời sau ông ấy chỉ có thể sống trên giường mà thôi.
“Lâm, Lâm Ẩn, không ngờ cậu lại dám làm thế với bậc đại sư như tôi đây! Khụ khụ!”, Giang Thành Tử tỏ vẻ không phục, cơ thể ông ấy run rẩy, ánh mắt toát ra vẻ oán hận tột cùng.
Thân là một người luyện võ suốt cả cuộc đời, đột nhiên bị phế đi gân cốt toàn thân, đồng nghĩa với việc những năm tháng vất vả luyện tập của ông ấy đã bị phủ nhận hết cả, nỗi đau đó còn dày vò ông ấy hơn cả cái chết.
“Sao, không ngờ đại sư Giang Thành Tử lại bị đánh đến tàn phế rồi?”
“Đại sư Giang Thành Tử anh minh cả một đời, nhưng rồi lại bị hủy hoại trong một lúc. Nào ngờ ông ấy lại bại trận trước thanh niên tầm hai mươi tuổi, khó tin thật!”
Ánh mắt của vài người vai vế cao trong nhà họ Ninh đều tỏ vẻ kinh ngạc, gương mặt ai nấy cũng toát lên nỗi sợ hãi.
Giang Thành Tử là huấn luyện viên của ám vệ trong nhà họ Ninh, bọn họ đều tương đối quen thuộc với ông ấy, bình thường ông ấy cũng rất được mọi người tôn trọng và kính ngưỡng.
Một vị đại sư đức cao vọng trọng, thực lực mạnh mẽ trong giới võ học mà lại bị Lâm Ẩn, một thằng con nít miệng còn hôi sữa, đánh đến tàn phế chỉ với vài cú đấm cú đá, thật khiến người khác phải cảm thán không thôi.
Nếu như không tận mắt nhìn thấy thì thậm chí bọn họ còn không dám tin đây là sự thật.
“Lâm Ẩn, cậu có biết người chống lưng cho tôi là ai không? Cậu có biết cậu đã phạm phải tội tày đình gì hay không?”, Giang Thành Tử nói với Lâm Ẩn bằng giọng lạnh lùng, gương mặt ông ấy trở nên vặn vẹo.
Từ trước đến nay, Giang Thành Tử chưa từng nghĩ đến Lâm Ẩn lại có sức chiến đấu đáng sợ như thế. Không ngờ thực lực trong giới võ thuật của ông ấy không thể thắng nổi một thanh niên mới hai mươi mấy tuổi đầu này. Nào ngờ bị lật thuyền trong mương ở đây!
Không cam tâm, thực sự rất không cam tâm!
“Tôi là người trong Thanh Hoa Minh! Có lẽ người khác không biết Thanh Hoa Minh đáng sợ như thế nào, võ công của cậu đạt đến trình độ này thì chắc hẳn đã nghe nhắc đến Thanh Hoa Minh rồi nhỉ! Sau ngày hôm nay, cậu và tất cả những người quen của cậu nữa đều sẽ bị Thanh Hoa Minh truy sát không ngừng! Cứ chờ chết đi!”, Giang Thanh Tử nói với Lâm Ẩn bằng giọng lạnh băng, ngữ điệu của ông ấy toát ra vẻ không cam tâm và oán hận.
“Uy hiếp tôi à?”, anh lạnh lùng nhìn Giang Thành Tử, ý định giết người dâng trào trong ánh mắt Lâm Ẩn.
Vụt!
Lâm Ẩn xông lên trong tích tắc, anh nhấc tay bóp chặt cổ họng Giang Thành Tử, cổ tay nghiêng sang một bên!
Một tiếng rắc vang lên, vẻ mặt vặn vẹo của Giang Thành Tử chợt cứng đờ, ánh mắt ông ấy tối sầm rồi tắt thở ngay tại chỗ!
Lâm Ẩn bình tĩnh buông tay ra, để mặc cho Giang Thành Tử nằm rũ rượi trên mặt đất, đôi mắt vẫn trợn trừng.
Bình thường chuyện Lâm Ẩn ghét nhất là lấy người nhà ra uy hiếp anh!
Vốn dĩ anh nể tình Giang Thành Tử đã lớn tuổi nên chỉ phế võ công của ông ấy để cảnh cáo mà thôi, nhưng nào ngờ lão già chó chết này lại nham hiểm như thế!
Còn nói Thanh Hoa Minh gì đấy? Ha, mình là phủ quân của Long phủ, kẻ thù rải rác khắp năm châu bốn bể, trong những gia tộc lánh đời, số người muốn giết anh nhiều không sao kể hết! Tùy tiện lôi thế lực trong gia tộc thù địch nào đó ra cũng không biết mạnh hơn Thanh Hoa Minh bao nhiêu lần, Thanh Hoa Minh là cái thá gì cơ chứ?
“Láo xược! Lâm Ẩn, không ngờ cậu lại dám giết người trong phòng khách nhà họ Ninh! Dám giết vị khách quý mà nhà họ Ninh chúng tôi mời về hay sao!”, Ninh Tông Thịnh quát lên một tiếng đầy giận dữ, ông ta trừng mắt nhìn Lâm Ẩn.
“Lâm Ẩn, cậu không biết nể nang ai cả! Cậu nghĩ nhà họ Ninh chúng tôi không làm gì được cậu à?”
“Anh hai, người này xúc phạm nhà mình như thế, anh phải cử người hạ bệ cậu ta mới được!”
Những người vai vế cao có mặt ở đây đều nhìn Lâm Ẩn với vẻ mặt tức giận.
Rõ ràng hành vi của Lâm Ẩn đã đạp lên ranh giới cuối cùng của bọn họ.
Dù cho Lâm Ẩn có thân phận là đại trưởng lão, nhưng người đứng đầu trong nhà họ Ninh là Ninh Tông Đạo không hề công nhận anh. Dù cho Lâm Ẩn thật sự là đại trưởng lão của nhà họ Ninh đi chăng nữa, bây giờ cậu ta giết Giang Thành Tử trong phòng khách cũng là tội không thể tha!
Phải biết rằng Giang Thành Tử là huấn luyện viên của ám vệ trong nhà họ Ninh, là tay đấm hàng đầu của nhà họ Ninh, cao thủ bậc nhất, có mạng lưới quan hệ rộng lớn ở tỉnh Tứ Xuyên, đem lại sự giúp đỡ rất lớn cho gia tộc bọn họ, thế mà ông ấy lại bị một người ngoài như Lâm Ẩn giết chết, sao bọn họ có thể nhịn nổi đây?
Ninh Tông Đạo ngồi thẳng trên ghế chủ tọa, ông ta nhìn Lâm Ẩn với vẻ mặt nghiêm túc. Sau khi Giang Thành Tử bị giết, vẻ mặt ông ta lại trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
“Lâm Ẩn, cậu có biết học trò của đại sư Giang Thành Ẩn rải rác khắp nơi trong thiên hạ, ông ấy có gia thế hùng mạnh đến cỡ nào ở tỉnh Tứ Xuyên, có quan hệ khăng khít nhường nào với nhà họ Ninh hay không? Không ngờ cậu vừa mới đến nhà họ Ninh…”, Ninh Tông Thịnh đanh giọng lại, lời nói của ông ta đậm vẻ uy hiếp.
“Ồn ào!”
Lâm Ẩn lạnh lùng quát lớn, anh lao vút lên, giơ tay tát vào mặt Ninh Tông Thịnh, kéo ông ta ra khỏi ghế, đánh ông ta bay ra xa rồi chúi đầu đập mạnh xuống đất.
“Không ngờ cậu lại ra tay đánh tôi trong nhà họ Ninh!”, Ninh Tông Thịnh lồm cồm bò dậy, ông ta trừng mắt nhìn Lâm Ẩn, gương mặt toát ra vẻ giận dữ, nửa bên mặt bị tát đến đỏ rát, sưng vù lên, trông có vẻ buồn cười vô cùng.
“Cậu ta đúng là một kẻ coi trời bằng vung, đến anh sáu mà cũng dám đánh à?”
“Coi như tôi đã hiểu rồi, cái tên Lâm Ẩn này đến nhà họ Ninh chúng ta để kiếm chuyện đây mà!”
“Bây giờ không khống chế được nó thì uy nghiêm của nhà họ Ninh chúng còn đâu nữa?”
Sau khi Ninh Tông Thịnh bị Lâm Ẩn tát cho ngã lăn quay, tất thảy những người vai vế cao có mặt ở đây đều nổi cơn thịnh nộ, bọn họ liên tục chỉ trích Lâm Ẩn trong cơn hận thù sôi sục.
Lâm Ẩn lạnh lùng đảo mắt nhìn bọn họ, anh nghe đến nỗi chán ghét.
Anh vung tay nhấc chiếc ghế gỗ bên cạnh người mình lên, giơ chân đá bay nó đi, tiếng rít gào vang lên trong không khí, chiếc ghế gỗ bay lao đi như chiếc xe tải phóng vun vút vậy!
Bốp bốp bốp, từng hàng người có vai vế cao trong nhà họ Ninh đều bị chiếc gỗ đập vào mặt, bọn họ ngã vật ra đất, gương mặt sưng vù, kêu la thảm thiết không ngừng!
“Còn dám ngỗ nghịch như thế nữa thì tôi sẽ giết hết những người có mặt ở đây!”, giọng nói của Lâm Ẩn lạnh tanh.
Vừa mới nghe thấy thế, trái tim của những người có mặt ở đây đều đập thình thịch, bọn họ đều trở nên kiêng dè khi nhìn sang Lâm Ẩn.
Sát khí hằm hằm toát ra từ Lâm Ẩn vào lúc bấy giờ khiến cho bọn họ lạnh cóng.
Bọn họ đã không dám nói năng gì nữa, chỉ sợ sẽ chọc giận Lâm Ẩn.
Dù sao, một người có võ công cao cường như Giang Thành Tử mà con bị Lâm Ẩn bóp chết như một con kiến, làm sao đám người bọn họ có thể chịu đựng nổi những cú đấm đá của anh? Cho dù bọn họ có thực lực lớn đến cỡ nào, tiền tài dồi dào đến đâu đi nữa thì cũng không thể cứng đầu với Lâm Ẩn được!
Nhất thời, những người có địa vị cao trong nhà họ Ninh đều cúi đầu im lặng, ráng kìm nén cơn giận vào lòng.
Lâm Ẩn nhìn Ninh Tông Đạo với vẻ lạnh lùng, anh cất tiếng: “Ninh Thái Cực đang ở đâu? Kêu lão ấy ra gặp tôi nói chuyện!”