Gương mặt Lâm Ẩn không chút biểu cảm, trong ánh mắt sâu hun hút còn mang theo ý vị khinh thường.
“Vừa mới gặp mặt mà cậu đã sát hại ba sư đệ của tôi, tôi với cậu từ nay về không đội trời chung! Thế lực sau tôi cũng sẽ đối đầu với ngài cho tới hơi thở cuối cùng!”, gã mặc áo xám trầm giọng uy hiếp.
Vừa dứt lời, gã mặc áo xám bỗng nhiên cử động thân thể cứ như một trận gió cuồn cuộn thổi tới.
Soạt soạt soạt, lúc đến gần, gã áo xám liên tục tung ra mười mấy đấm, phân ảnh của nắm đấm khiến người khác phải hoa mày chóng mặt, mỗi đấm đều nhắm vào tử huyệt của Lâm Ẩn, thân pháp nhanh đến nỗi chỉ thấy được hình ảnh còn dư lại.
“Ngọc bé như hạt gạo mà cũng đòi sáng?”
Lâm Ẩn lạnh lùng cười, anh duỗi một bên tay.
Bịch một tiếng, Lâm Ẩn vừa đưa tay ra trong nháy mắt đã tóm được gã áo xám, hơn nữa còn hung ác bóp mạnh.
Bôm bốp, cơ thể của gã áo xám không ngừng vang lên tiếng thịt bị đấm, xương cốt cũng kêu răng rắc.
Bịch một tiếng, gã áo xám dường như bị rút cạn khí lực, toàn bộ xương cốt trong người đều bị đánh gãy, gã nặng nề quỳ xuống trước mặt Lâm Ẩn, cả người bại liệt, không ngừng run rẩy.
“Không ngờ tao lại bỏ mạng ở nơi này, ha ha ha, mày có biết lai lịch của tao không?”, gã mặc áo xám cười một tiếng thê lương: “Mày đừng có mơ tưởng tìm kiếm được thông tin gì từ tao.”
Vừa dứt lời, gã bỗng nhiên nôn ra từng bãi máu đen, cả người ngã sõng soài trên mặt đất, trông như vì chất độc phát tác mà tử vong.
Lâm Ẩn khẽ chau mày, vén mặt nạ của gã áo xám lên, lộ ra một gương mặt già cỗi, gầy gò của người già, có lẽ phải tầm sáu mươi tuổi.
Bên trong miệng đang mở to của tên này có rất nhiều vết máu tụ màu đen, bên trên xen lẫn với bọt sủi màu trắng.
Đôi mắt Lâm Ẩn trở nên sâu hun hút, ánh mắt anh khẽ loé lên tia sáng.
Gã mặc áo xám này đã sớm ngậm viên thuốc kịch độc ở bên trong miệng, lúc rơi vào tay mình liền cắn vỡ thuốc tự sát.
“Ninh Tông Đạo, vừa nãy ông gọi người này là ông Cốc, người này có lai lịch ra sao? Còn Ninh Thái Cực nữa, lão ấy đang ở đâu?”, Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn Ninh Tông Đạo, giọng lạnh tanh chất vấn ông ta.
Nghe thấy giọng Lâm Ẩn lạnh lùng, Ninh Tông Đạo như bị sét đánh, trong mắt toàn những sợ hãi, cả người ông ta run lẩy bẩy.
Lá bài cuối cùng ông ta tung ra mà Lâm Ẩn lại dễ dàng huỷ hoại được.
Đối với việc sống chết của mình, ông ta đã không còn quyền lên tiếng nữa rồi!
Cho dù ông ta có nắm trong tay thế lực hùng mạnh, có khối tài sản khổng lồ hơn nữa, ở giây khắc đối mặt với Lâm Ẩn này, ông ta cũng trở nên vô lực, yếu ớt, ông ta chỉ là một con sâu đáng thương đang chờ chết mà thôi.
Mà Ninh Tông Bảo và Ninh Tông Thịnh đã bị doạ sợ tới mức run rẩy, nằm sấp trên mặt đất, cả người trở nên tê dại, hai chân cũng mềm oặt ra không đi nổi.
Quá độc ác, quá tàn nhẫn, sức chiến đấu của Lâm Ẩn đã vượt quá sự tưởng tượng của người thường.
Lúc ấy, bọn họ mới biết được, bố trí giết Lâm Ẩn là hành vi ngu ngốc đến nhường nào!
Bọn họ đã chọc giận thế lực lớn mạnh thế nào chứ!
“Ông Cốc, lai lịch của ông Cốc, chúng tôi không rõ lắm...”, Ninh Tông Đạo lắp ba lắp bắp nói: “Lâm Ẩn, cậu đừng giết tôi, cậu muốn cái gì tôi đều đưa hết cho cậu! Tôi quản lý nhà họ Ninh này có khối tài sản khổng lồ đấy, cậu đừng có giết tôi!”
“Cụ nhà bị tôi giam lỏng thôi, cụ vẫn chưa chết đâu! Cụ nhà đang tĩnh dưỡng ở ngay trên gác lửng thôi!”, Ninh Tông Đạo nói năng không đầu không đuôi, chỉ sợ Lâm Ẩn giết ông ta.
Lâm Ẩn khẽ chau mày, Ninh Thái Cực bị giam lỏng rồi? Xem ra bên trong vẫn còn nhiều bí ẩn lắm, chuyện nhà họ Ninh đúng là không đơn giản như thế.
Mà tên “ông Cốc” này, tới người có thân phận và địa vị như Ninh Tông Đạo cũng không rõ lai lịch của gã?
“Tôi chỉ hỏi một lần cuối cùng, mấy người mặc áo xám này ở đâu ra!”, Lâm Ẩn lạnh giọng chất vấn.
“Lâm Ẩn, cậu tha cho tôi đi, tôi thực sự không biết bọn họ đến từ chỗ nào! Tôi chỉ biết một người tự xưng là người của Cung Cửu mà thôi, bọn chúng đều là những cao thủ Cung Cửu phái đến giúp tôi!”, Ninh Tông Đạo hoảng loạn trả lời.
“Cung Cửu?”, ánh mắt Lâm Ẩn khẽ đổi, xem ra phía sau Ninh Tông Đạo còn có người thần bí nào đấy chỉ đạo!
Nói không chừng, toàn bộ hành động của Ninh Tông Đạo ở nhà họ Ninh đều bị người khác sắp đặt, mà ông ta chỉ là một tên bù nhìn bị đẩy ra diễn mà thôi.
“Cung Cửu là ai, sao ông quen biết được với lão ta?”, Lâm Ẩn lạnh lùng chất vấn.
“Cung Cửu là......”
Bằng!
Đột nhiên vang lên tiếng súng.
Ninh Tông Đạo ngã vật ra mặt đất, trên trán ông ta xuất hiện một lỗ nhỏ đầy máu, hoàn toàn bị chặt đứt sinh mạng.
Ánh mắt Lâm Ẩn trở nên lạnh lùng, bất thình lình nhìn ra xa, thân thể anh xông nhanh về nơi tiếng súng phát ra.
Ở gác lửng mang phong cách cổ xưa của toàn nhà ba tầng bên cạnh đình viện, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo xám đang cầm khẩu súng bắn tỉa trên tay, khoé miệng rỉ máu, anh ta nằm trên mặt đất, hiển nhiên đã không còn sống.
Tay súng bắn tỉa nổ súng giết chết Ninh Tông Đạo cũng uống thuốc độc mà chết, cách chết này giống y hệt với “ông Cốc”, tự mình diệt khẩu.
Lối đi này lại bị đứt đoạn rồi.
Lâm Ẩn lạnh lùng cười, đôi mắt loé lên tia sát ý cuồn cuộn.
Không biết con sâu bọ đáng chết nào đang nấp ở chỗ tối, giở mấy trò trẻ con thế này với mình.
Đám người mặc áo xám này hiển nhiên là có chuẩn bị kĩ càng từ trước, bố trí vô cùng chặt chẽ.
Tình hình không ổn một cái là giết người diệt khẩu, hơn nữa còn nuốt thuốc độc tự sát, không cho phép mình để lại bất kì dấu vết gì.
Tổ chức này chặt chẽ, nghiêm ngặt đến mức nào chứ, đối với người của mình cũng tàn khốc, độc ác như vậy. Từ những dấu vết bên ngoài, tổ chức phía sau đám người này không hổ danh là thần bí, có thế lực mạnh, đã sớm hoàn toàn thâm nhập vào nhà họ Ninh ở thủ đô, đến cả Ninh Tông Đạo cũng chỉ là con cờ của bọn chúng mà thôi.
Hơn nữa, rất có khả năng bọn chúng nhằm vào mình mà đến.
Lâm Ẩn quay người đi về phía trong đình viện, hai người Ninh Tông Bảo và Ninh Tông Thịnh nằm trên mặt đất run bần bật, hai mắt thất thần nhìn thi thể của Ninh Tông Bảo.
Hai người họ hoàn toàn bị một loạt sự việc xảy ra ngày hôm nay doạ sợ tới nỗi mất hồn mất vía.
Đối với bọn họ mà nói, cái chết của Ninh Tông Đạo như trời sập xuống vậy.
Mà thực lực lớn mạnh của Lâm Ẩn càng khiến bọn họ cảm thấy tuyệt vọng!
“Trưởng lão Lâm, đại trưởng lão! Xin hãy cho chúng tôi giữ lấy cái mạng này, tôi sẽ kể hết mọi chuyện mà tôi biết cho ngài!”, Ninh Tông Bảo lớn tiếng gọi lại, chủ động cất lời.
Bọn họ đã mất đi tự tin đối đầu với Lâm Ẩn, bởi trong lòng bọn họ rất rõ, cho dù có giàu có đến nhường nào, thế lực có hùng mạnh đến nhường nào, ở trước mặt nhân vật máu mặt như Lâm Ẩn cũng chỉ là phù du mà thôi.
“Tôi, tôi không biết thân phận của ông Cốc là gì, cũng không biết đến Cung Cửu. Nhưng tôi biết trước kia Ninh Tông Đạo đã giúp một nhân vật lớn vô cùng thần bí làm việc, có lẽ chính là người tên là Cung Cửu mà bọn họ thường nhắc tới.”, Ninh Tông Bảo vội vàng nói.
“Đúng thế, đại trưởng lão Lâm, có rất nhiều chuyện chúng tôi đều không biết được! Bao gồm cả việc sắp đặt giết ngài, đều là do Ninh Tông Đạo một mình quyết định!”, Ninh Tông Thịnh mở miệng cầu xin tha mạng: “Cụ nhà đang ở trong gác lửng, việc cụ nhà bị giam lỏng là do Ninh Tông Đạo một tay sắp xếp, chúng tôi không thể không nghe theo, toàn bộ những người phản đối anh ấy ở nhà họ Ninh đều bị giết hết rồi!”
“Đúng vậy, ngài không phải đang cần điều tra ngọn ngành cái chết của bố mẹ Ninh Khuyết trong vụ rơi máy bay sao? Tôi biết được chân tướng, bố mẹ của Ninh Khuyết bị chính Ninh Tông Đạo cho người đi giết.”, Ninh Tông Thịnh gấp gáp nói, ông ta nói ra hết toàn bộ mọi chuyện.