Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 35: Nở mày nở mặt



"Không biết nữa, nghe giọng điệu của anh ba giống như thật sự muốn đến nhà chúng ta xin lỗi." Trương Tú Phong nghi ngờ nói: "Trước đây tôi chưa bao giờ thấy anh ba khách sáo với tôi đến như vậy."

Lư Nhã Huệ mày cũng nhíu lại, nhìn sang Trương Kỳ Mạt, hỏi: "Kỳ Mạt, thật ra đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Trương Kỳ Mạt chần chừ một hồi, nghiêm túc nói: "Bố mẹ, hai người còn nhớ chuyện Vua Thế Giới do con thiết kế đã bị trộm mất không?"

"Chuyện này là do Trương Điền Hải đứng sau lưng sai người đi làm, trong tay con còn có chứng cứ ghi âm của anh ta."

"Cái gì?" Lư Nhã Huệ sửng sốt nói, sau đó lập tức trở nên vô cùng phẫn nộ: "Lại là cái thằng ranh con ác độc Trương Điền Hải này! Thế mà nó lại dám chơi chiêu ám hại sau lưng, nó muốn hại chết con đó, con gái!"

"Chứng cứ ghi âm kia ở đâu? Làm sao mà con tìm được?" Lư Nhã Huệ hỏi, vẻ mặt nghi ngờ: "Mẹ còn tưởng là do lãnh đạo cấp cao của tập đoàn dùng mối quan hệ để giải quyết ổn thỏa chuyện này, không ngờ tới món trang sức đá quý là do con tự mình tìm lại."

"Chứng cứ ghi âm ở đây." Trương Kỳ Mạt lấy ra một cây bút ghi âm, chậm rãi nói: "Là Lâm Ẩn giúp con tìm về, chứng cứ ghi âm cũng là anh ấy đưa cho con."

"Lâm Ẩn?" Lư Nhã Huệ nhíu mày: "Vô tích sự như nó mà cũng có tài cán này sao?"

Nói xong, ánh mắt Lư Nhã Huệ hoài nghi nhìn cánh cửa phòng của Lâm Ẩn, gọi: "Lâm Ẩn, đi ra đây!"

Lâm Ẩn ở trong phòng đang nhắm mắt ngồi thiền, chậm rãi mở mắt, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

"Lâm Ẩn, tôi hỏi cậu, Vua Thế Giới mà Kỳ Mạt thiết kế và cây bút ghi âm này đều là do cậu tìm về phải không?" Lư Nhã Huệ hoài nghi hỏi.

"Là con nhờ bạn tìm về." Lâm Ẩn đáp.

"Bạn nào? Nghề nghiệp gì?" Lư Nhã Huệ chất vấn.

"Thám tử tư." Lâm Ẩn nói.

"Mẹ, chuyện này Lâm Ẩn đã giúp con, còn bỏ ra một trăm ngàn để thuê người. May là bạn của anh ấy đã tìm lại được, bằng không sẽ có phiền toái rất lớn." Trương Kỳ Mạt nói.

"Hừ!" Lư Nhã Huệ hừ lạnh một tiếng: "Kỳ Mạt, con đừng có để thằng Lâm Ẩn này dụ dỗ. Cái thằng này lòng dạ tốt tới vậy sao?"

"Còn bỏ ra một trăm ngàn." Lư Nhã Huệ bất mãn nói: "Mẹ thấy trong lòng nó có âm mưu thì đúng hơn, bằng không nó làm sao nỡ bỏ ra số tiền lớn tới vậy?"

"Hơn nữa, tại sao Lâm Ẩn có nhiều tiền như thế được? Còn không phải là đi theo con làm trợ lý giám đốc trong công ty mới có thể kiếm được nhiều như vậy sao." Lư Nhã Huệ nói đạo lý rất hay: "Con gái, lúc trước mẹ nói không sai mà, Lâm Ẩn có hoạt động ở bên ngoài, còn vào công ty vơ vét tiền, về sau con nên đề phòng nó."

Lâm Ẩn không nói gì, ngồi xuống sofa, châm một điếu thuốc.

Sau khi Lư Nhã Huệ dạy dỗ Lâm Ẩn xong mới bắt đầu mở bút ghi âm lên.

Nội dung trong bút ghi âm là Trương Điền Hải và Chuột Nhắt thương lượng chuyện ăn trộm, bao gồm việc Trương Điền Hải ở trong công ty phối hợp như thế nào, Chuột Nhắt hẹn rõ thời gian địa điểm ra sao, tất cả đều là chứng cứ cáo buộc rõ ràng.

Nghe xong đoạn ghi âm, sắc mặt của Lư Nhã Huệ và Trương Tú Phong đều trở nên cực kỳ phẫn nộ, nhưng mà nghĩ lại cũng có chút sợ.

"Trương Điền Hải này cũng thật đáng hận! Trăm phương ngàn kế muốn đạp đổ nhà chúng ta!" Lư Nhã Huệ nổi giận đùng đùng nói.

"Nhà của anh ba đúng là không gì không dám làm." Trương Tú Phong cũng nghĩ mà sợ bảo: "Nếu không nhờ may mắn, Lâm Ẩn chó ngáp phải ruồi thì lần này Kỳ Mạt có thể đã xảy ra chuyện lớn rồi."

"Đúng rồi. Vậy tại sao anh ba lại biết được?" Lư Nhã Huệ đột nhiên hỏi.

"Lâm Ẩn đã gửi bản sao của đoạn ghi âm này đến nhà Trương Điền Hải." Trương Kỳ Mạt nói.

"Cái gì? Chuyện lớn như thế này thế mà cũng không bàn trước với ba mẹ?" Vẻ mặt Lư Nhã Huệ cực kỳ bất mãn nhìn Lâm Ẩn: "Ai cho cậu tự tiện làm chủ hả? Kẻ gây rối như cậu, đến lúc nhà của anh ba quay trở lại báo thù, cũng là báo lên đầu nhà tôi, còn cậu thì làm như người ở ngoài cuộc, có phải không?"

Trương Kỳ Mạt nói: "Mẹ, ý của Lâm Ẩn là muốn trừng trị Trương Điền Hải, trước kia nhà của bác ba hại nhà chúng ta như vậy, bây giờ cũng nên cho bọn họ biết chút lễ độ. Bằng không thì bây giờ nhà bác ba làm sao có thể chịu đến nhà chúng ta xin lỗi được."

"Hừ!" Lư Nhã Huệ hừ một tiếng, có thành kiến cực lớn với Lâm Ẩn, cười lạnh nói: "Nó mà có lòng tốt đến vậy à? Con gái, mẹ nói con nghe, cái thằng này rất là nham hiểm, nó dự tính cái gì mẹ còn không biết sao?"

"Nó muốn dùng danh nghĩa của nhà chúng ta đi tống tiền nhà của Trương Điền Hải, cho dù có xảy ra chuyện thì cũng không đổ lên người nó được."

"Lâm Ẩn, nói đi, lần này cậu đã dùng đoạn chứng cứ ghi âm này đòi bao nhiêu lợi ích, bao nhiêu tiền tài từ nhà Trương Điền Hải rồi?" Lư Nhã Huệ chất vấn.

Lâm Ẩn nói: "Con không có qua lại với nhà của Trương Điền Hải. Đoạn ghi âm này, muốn xử lý như thế nào đều tùy vào ý của Kỳ Mạt."

"Hừ, xem như cậu biết điều. Biết bản thân kham không nỗi nên để cho chúng tôi đến xử lý hộ." Lư Nhã Huệ ngạo nghễ nói: "Lần này nhược điểm của nhà anh ba đã rơi vào tay của chúng ta, đương nhiên là phải dằn mặt bọn họ một phen."

"Nhã Huệ, bà cũng đừng có nói vậy với Lâm Ẩn nữa, lần này tính ra thì nó cũng có công lao." Trương Tú Phong nói đỡ cho Lâm Ẩn một câu.

Lư Nhã Huệ liếc Lâm Ẩn một cái, nói: "Ở nhà chúng ta ăn uống hơn hai năm, rốt cuộc lần này nó cũng có ích rồi. Chẳng qua, nếu không phải nhờ Kỳ Mạt được lên làm giám đốc, khiến cho nó cũng thừa cơ ăn theo đi làm trợ lý, thì nó có thể vét được đủ tiền để làm chuyện này hay sao?"

"Cho nên, lần này vẫn là con gái của chúng ta giỏi giang, Lâm Ẩn chẳng qua là theo đuôi con gái nhà chúng ta mà thôi." Lư Nhã Huệ ngạo nghễ nói.

"Được rồi, đừng tính toán chuyện này nữa. Đợi anh ba đến đây, chúng ta nên xử lý thế nào?" Sắc mặt Trương Tú Phong băn khoăn nói: "Lạc đà gầy giơ xương thì vẫn còn to hơn ngựa, nhà anh ba vẫn còn quyền còn thế, chúng ta nên ứng phó cho thỏa đáng."

Lư Nhã Huệ nhíu mày, im lặng suy nghĩ.

Tinh tong.

Lúc này, chuông cửa vang lên.

"Ôi, chú năm, quả thật lâu rồi không gặp, gần đây trong nhà vẫn tốt chứ." Dáng vẻ Trương Hồng Hiên tươi cười, hòa thuận đi vào cửa, giống như là đang nói chuyện gia đình bình thường.

Trong tay ông ta còn xách hai hộp quà tinh xảo, bên trong dường như là đồ ngọc ngà quý báu.

Dáng vẻ Trương Điền Hải oán hận, không phục đi theo ở phía sau.

"Dạo gần đây rất tốt. Anh ba, ngồi xuống đi, uống tách trà nào." Trương Tú Phong mang đến một cái ghế, đưa một ly trà cho Trương Hồng Hiên.

"Chú năm à, lần này thằng nhỏ Điền Hải đúng là ngu xuẩn, bị người xấu ở bên ngoài dụ dỗ, thế mà lại trộm trang sức của tập đoàn, thiếu chút nữa còn làm hại dự án của Kỳ Mạt bị hủy bỏ. Ôi, trong nhà xảy ra chuyện này, cũng thật là gia môn bất hạnh mà! Anh phải chịu trách nhiệm, chú năm, là anh có lỗi với em!" Dáng vẻ Trương Hồng Hiên thành khẩn nói.

"Úi chà, Trương Điền Hải làm sao mà bị người ngoài dụ dỗ được? Chuyện này vốn là do nó chủ mưu, muốn nhắm tới nhà của chúng tôi!" Lư Nhã Huệ không khách khí nói, không cho Trương Hồng Hiên chút sỉ diện nào.

"Vợ chồng chú năm này, các người đừng có nghĩ nhiều quá, thằng nhóc Điền Hải này, hai đứa cũng là người nhìn nó lớn lên mà, nó làm sao có suy nghĩ này được? Anh cũng thật sự không ngờ tới, thằng con bất hiếu này lại dám giấu anh làm ra loại chuyện táng tận lương tâm này!" Dáng vẻ của Trương Hồng Hiên vô cùng đau đớn, lạnh lùng trừng mắt nhìn Trương Điền Hải một cái: "Cái thằng hư đốn, còn không mau lại đây nói xin lỗi với chú thím năm đi, còn Kỳ Mạt nữa!"

Mặt Trương Điền Hải đỏ lên, dáng vẻ không cam tâm, cúi đầu đi qua.

"Chú năm, thím năm, Kỳ Mạt, thực xin lỗi, lần này con bị ma xui quỷ khiến, mong mọi người tha thứ cho con." Trương Điền Hải cắn chặt răng, giọng nói nhỏ xíu y như muỗi.

Nhìn thấy dáng vẻ của hai ba con anh ba ăn nói khép nép, cả nhà Trương Kỳ Mạt đều cảm vô cùng vui sướng trong lòng, trước kia bị nhà của anh ba âm thầm hãm hại vô số lần, lần này có thể xem như là đã nở mày nở mặt rồi!