Nghe đến việc Tưởng Kỳ muốn hắn ta trả lại chìa khóa nhà và xe, sắc mặt Phương Bình tái nhợt đi trong chớp mắt.
“Cái gì! Tổng giám đốc Tưởng, anh...?”
Hắn ta không hiểu tại sao tổng giám đốc Tưởng đột nhiên nổi cơn lôi đình rồi trút giận lên người mình, sau đó thẳng tay sa thải mình luôn?
Đang yên đang lành, tự dưng lại đánh mất một công việc vô cùng ngon nghẻ?
Lẽ nào là vì tên vô dụng Lâm Ẩn này?
Anh ta có thế lực khủng khiếp đến thể à? Đến tổng giám đốc Tưởng cũng cần phải dè chừng sao?
Đầu óc Phương Bình rối như canh hẹ, nhất thời không thể hiểu nổi.
“Cậu đang nghi ngờ quyết định của tôi đấy à?” Tưởng Kỳ đanh mặt đáp lại: “Cậu chỉ là một quản lý quèn của chi nhánh văn phòng, tôi muốn sa thải thì sa thải thôi!”
“Sao hả? Không muốn giao nộp chìa khóa nhà và xe đúng không? Những thứ đó là tài sản riêng của cậu chắc?” Tưởng Kỳ tức giận.
Phương Bình vừa tủi hổ vừa căm phẫn, ngoan ngoãn lấy chìa khóa nhà và xe từ trong túi quần ra, đưa tới tay Tưởng Kỳ.
“Ối? Ông Lý à, hóa ra nhà với xe của chàng rể quý hóa nhà anh không phải là của riêng.” Lư Nhã Huệ bật cười, trông vô cùng đắc ý.
Mặt mũi Lý Chấn đỏ lừ, không ngờ rằng Phương Bình gặp phải tổng giám đốc của công ty, còn đột nhiên bị cách chức.
Lại còn phải giao nộp chìa khóa nhà và xe ra ngay trước mặt gia đình Trương Tú Phong nữa chứ...
Trong thoáng chốc, sắc mặt cả nhà Lý Chấn đỏ đỏ tím tím như gan heo, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ nẻ dưới đất để chui vào!
Tưởng Kỳ không buồn để tâm tới một nhân vật tép riu như Phương Bình nữa, ông quay đầu nhìn Lâm Ẩn, nghiêm túc nói: “Sếp Lâm, lần này chỉ là một sự cố, công ty chúng tôi không bao giờ dung túng cho những con sâu làm rầu nồi canh như vậy. Khi nào anh có thời gian rảnh, tôi xin được mời anh uống tách trà!”
Sắc mặt Lâm Ẩn rất bình thường, anh gật đầu rồi đáp: “Không thành vấn đề.”
Tưởng Kỳ âm thầm thở phào một tiếng, may ghê, mối khách hàng béo nở này không có ý định truy cứu thêm.
“Tôi còn chút việc, lần sau nếu cần gì về chuyện nhà đất, tôi sẽ liên lạc lại với anh.” Lâm Ẩn nghiêm nghị đáp.
Tưởng Kỳ là một người rất biết điều, bản thân anh đang chuẩn bị xem xét tới hai căn biệt thự cao cấp, có thể tìm đến người này.
“Được, vậy tôi không làm phiền anh nữa.” Tưởng Kỳ đáp lời rất khách sáo, sau đó quay người lên xe.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Lâm Ẩn nhìn về phía Trương Kỳ Mạt.
“Anh định đi đâu vậy?” Trương Kỳ Mạt ngờ vực.
Lâm Ẩn đáp: “Tất nhiên là đi xem nhà mới của chúng ta rồi.”
Nói xong, cả gia đình Lâm Ẩn đi bộ tới một căn nhà khác của Thủy Nguyên Hoa Uyển.
Còn gia đình Lý Chấn đứng đờ ra tại chỗ, trên gương mặt vẫn còn nguyên vẻ xấu hổ và căm phẫn đến cực độ, bấy giờ, họ mới thôi nghi ngờ Lâm Ẩn đã mua nhà mới thật hay chưa...
Không biết ra làm sao nữa, vốn tưởng có thể khoe khoang một hồi trước mặt gia đình Trương Tú Phong một trận.
Thế mà bây giờ nhà và xe của nhà mình không giữ được, còn mất sạch mặt mũi trước gia đình Trương Tú Phong và tên vô dụng họ Lâm kia nữa...
“Chồng của Trương Kỳ Mạt thật sự chỉ là một tên vô dụng à?” Lý Lan đặt câu nghi ngờ, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lý Chấn và Phương Bình, không ai biết nên trả lời ra sao.
...
Ở một bên khác, gia đình Lâm Ẩn đi bộ tới căn nhà thứ tám của Thủy Nguyên Hoa Uyển.
“Ha ha ha! Tôi cười đau cả bụng, Tú Phong à, ban nãy ông có nhìn thấy sắc mặt của mấy người nhà họ Lý không, trông như miếng gan heo ấy!” Lư Nhã Huệ cười như pháo nổ: “Lại còn nhà cao, xe đẹp của cậu con rể kia nữa, quản lý gì chứ! Toàn là tài sản được công ty cấp cho. Bây giờ bị mất việc rồi, ha ha ha, để xem sau này nó còn lên mặt với nhà ta được nữa không!”
Trương Tú Phong cũng nở mày nở mặt, ông cười: “Tôi còn tưởng con rể nhà đấy giỏi giang thế nào, hóa ra vẫn kém Kỳ Mạt nhà ta, Kỳ Mạt nhà ta tự mình mua xe đấy chứ.”
“Ba mẹ, hôm nay Lâm Ẩn đã vớt vát được thể diện cho ba mẹ đấy chứ?” Trương Kỳ Mạt nghiêm giọng: “Sau này ở trước mặt người ngoài đừng gọi Lâm Ẩn là đồ vô dụng hay gì đó nữa, đến con còn thấy khó nghe.”
“Sao hả? Mới mắng nó hai câu đã thấy không vui à?” Lư Nhã Huệ tỏ vẻ bất mãn: “Con gái ngốc ơi, cái mà Lâm Ẩn vớt vát mặt mũi cho gia đình, đây là nhờ thể diện của con cả đó! Lâm Ẩn có thể quen biết được tổng giám đốc Tưởng gì đó, chẳng lẽ không phải nhờ cái danh trợ lý quản lý của tập đoàn sao? Con có hiểu đâu, những điều này đều nhờ vào danh tiếng của con! Nếu không, chỉ dựa vào bản thân nó, lấy tư cách gì làm bạn với người ta?”
“Con không nói mẹ cũng quên mất chuyện này.” Lư Nhã Huệ nhìn về phía Lâm Ẩn rồi hỏi: “Lâm Ẩn, làm sao cậu quen được cậu Tưởng gì đó của công ty bất động sản Hải Dương vậy?”
“Quen lúc mua nhà thôi.” Lâm Ẩn trả lời đúng sự thật.
“Quen lúc mua nhà thôi?” Lư Nhã Huệ nhìn về phía Lâm Ẩn với vẻ nghi ngờ: “Đơn giản vậy à? Tôi thấy quan hệ của cậu với người đó có vẻ không tệ đâu nha, người ta giữ thể diện cho cậu quá mà, còn sa thải Phương Bình ngay tại đó nữa.”
Lâm Ẩn cười: “Có lẽ là do công ty họ quản lý nhân viên nghiêm khắc, tố chất của Phương Bình quả thực không ổn lắm!”
“Hừ, câu này của cậu lừa được Kỳ Mạt nhà tôi chứ làm sao giấu được con mắt tinh đời của tôi?” Lư Nhã Huệ hừ lạnh một tiếng, hả hê đắc ý: “Tôi thấy thằng nhãi nhà cậu ấy, từ sau khi làm trợ lý cho Kỳ Mạt, cậu đã hưởng không ít ích lợi từ Kỳ Mạt đúng không?”
“Chắc chắn cậu đã nương nhờ vào danh tiếng đáng kể của Kỳ Mạt, giả vờ giả vĩnh kết bạn ở bên ngoài, sau đó quay về công ty kiếm chác, âm thầm phát triển mối quan hệ của mình đúng không?” Lư Nhã Huệ nói như đinh đóng cột: “Tôi nói cho cậu biết nhé, cậu phải có chừng có mực đấy! Nếu không nhờ Kỳ Mạt cho cậu làm trợ lý của nó, cậu có kiếm được nhiều tiền như thế để mua nhà ở Thủy Nguyên Hoa Uyển không hả?”
Nói xong, Lư Nhã Huệ tỏ ra vô cùng đắc ý, “Đi thôi, lên xem nhà mới chúng ta nào.”
Nói rồi, cả gia đình tiến vào thang máy, lên tầng mười hai.
Căn nhà mà Lâm Ẩn mới mua sử dụng kiểu bài trí với màu đỏ điều theo phong cách cổ, vừa thời thượng vừa không mất đi vẻ nội hàm, năm phòng ngủ hai phòng khách, không gian rất rộng.
Vừa vào cửa, Trương Kỳ Mạt đã bị thu hút bởi phòng khách rộng rãi, sắc mặt thoáng chốc lộ vẻ vui mừng.
Hai vợ chồng Lư Nhã Huệ cũng sung sướng ngồi xuống sofa, nhìn trái ngó phải, vô cùng phấn khởi.
Căn nhà lúc trước ở khu chung cư Giang Trì thật sự quá cũ nát, đột nhiên được sống ở căn nhà cao cấp như thế này, thứ cảm quan khác biệt về thị giác ấy khiến trong lòng họ vô cùng thoải mái.
Cả gia đình xem xét xung quanh khắp căn nhà rồi lại quay về bên sofa.
“Căn nhà khá đấy chứ, Lâm Ẩn, con mua mất bao nhiêu tiền?” Trương Tú Phong trông rất hài lòng.
Lâm Ẩn đáp: “Hai triệu ạ.”
“Sao cơ? Hai triệu? Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?” Trương Kỳ Mạt kinh ngạc hỏi lại.
Trước kia Lâm Ẩn đã bỏ tiền mua xe, bỏ tiền ra xử lý công việc, bây giờ lại bỏ tiền ra mua nhà, khoản quỹ riêng trong tay anh nhiều đến mức vượt xa tưởng tượng của cô.
“Con gái à, chuyện này còn cần phải hỏi nữa sao?” Lư Nhã Huệ phán đoán như thật: “Trước khi Lâm Ẩn làm trợ lý cho con, đến một cái xe mô-tô cũng không mua nổi. Sau khi làm trợ lý cho con, mua được cả căn nhà rồi đấy thôi. Con nói xem tiền của nó từ đâu mà có? Chứ không phải dựa dẫm vào hào quang của con, dùng danh tiếng của con để kiếm chác à.”
“Con đi liên hệ với công ty chuyển nhà, chuẩn bị chuyển đồ đạc sang nhà mới.” Lâm Ẩn nói rồi ấn một dãy số, đi ra khỏi nhà.
Anh quá lười phải nghe bà mẹ già của Trương Kỳ Mạt lải nhải những thứ vô nghĩa, vả lại cả gia đình cũng chắc chắn sẽ chuyển sang nhà mới.
“Kỳ Mạt, sau này nhớ bảo thằng Lâm Ẩn đưa giấy tờ nhà đất cho con, nhà này nhất định phải đứng tên con đấy nhé.” Lư Nhã Huệ nghiêm mặt.
Trương Kỳ Mạt vô cùng bất đắc dĩ, cô ném luôn giấy chứng nhận nhà đất lên bàn: “Mẹ à, Lâm Ẩn vừa mua được nhà đã đứng tên con luôn rồi. Mẹ không cần đề phòng anh ấy như vậy, ngôi nhà này vốn dĩ do anh ấy dùng tiền của bản thân để mua.”