Thẩm Linh Dao hối hận đến xanh ruột. Nhưng tình huống này rồi có hối hận cũng vô dụng.
Nếu Tô Nghênh Hạ không chịu đi hỏi, Thẩm Linh Dao chỉ có thể tự mình đi tìm Hàn Tam Thiên để hỏi rõ ràng, nếu là hiểu lầm, nói rõ ra thì còn có thể vãn hồi quan hệ hai người.
"Anh đang ở đâu, tôi muốn gặp anh." Thẩm Linh Dao gọi được cho Hàn Tam Thiên, nói thẳng.
Hàn Tam Thiên đang trêи đường đến nhà Đạo Thập Nhị nên không rảnh, nói: "Hôm nào đi, hôm nay tôi có việc."
"Tôi khuyên anh tốt nhất là đến gặp tôi
ngay lập tức, nếu không có hối hận cũng không kịp." Thẩm Linh Dao uy hϊế͙p͙ nói.
Hàn Tam Thiên không biết cô gái này lại định làm trò gì, nhưng cũng không phải lần đầu tiên cô dính vào. Cho nên Hàn Tam Thiên cúp điện thoại, lười phản ứng.
Thẩm Linh Dao bị ngắt điện thoại, tức giận sôi cả máu. Nếu không phải là di động mới mua, cô suýt nữa nhịn không được đập xuống đất.
Loading... "Hàn Tam Thiên, anh dám cúp điện thoại của tôi, vậy anh tự nhận hối hận đi."
Mặc Dương lái chiếc Volkswagen Santana của mình, hoàn toàn không có phong thái của một đại ca gì cả.
Đợi Hàn Tam Thiên cúp điện thoại, Mặc Dương mới không nhịn được tò mò hỏi: "Tối hôm qua cậu đi một mình kiểu gì vậy? Cơ thể có sao không?"
"Diệp Phi đã chết, nhưng chắc chắn tin tức sẽ không bị lộ ra. Khẳng định là Kim Kiều Thành sẽ che giấu chuyện này, anh định làm gì đầu trường quyền anh ngầm?" Hàn Tam Thiên hỏi.
Thấy Hàn Tam Thiên không muốn đề cập đến chuyện hôm qua, Mặc Dương cũng sẽ không truy vấn nữa. Không cần biết quá trình ra sao, có kết quả tốt là được rồi.
"Thật ra có người có thể giúp tôi, hơn nữa có người đó cũng rất đơn giản." Mặc Dương nói.
"Đạo Thập Nhị?" Hàn Tam Thiên nghi hoặc nói.
Mặc Dương gật đầu thật mạnh, nói: "Mặc dù nhân duyên của Đạo Thập Nhị ở đâu
trường không tốt lắm, nhưng thực lực của anh ta được mọi người tán thành, có lẽ sẽ không có người không phục anh ta."
"Ý kiến không tồi, nhưng dù Diệp Phi đã chết cũng không thể khẳng định Đạo Thập Nhị sẽ làm việc cho chúng ta." Hàn Tam Thiên sầu lo nói.
"Tên to con đó chỉ là một người yêu quý con gái thôi. Con gái của anh ta mà không có chỗ học, chúng ta đúng lúc có thể hỗ trợ, chẳng lẽ anh ta có thể từ chối?" Mặc Dương cười nói.
Hàn Tam Thiên cười nhạo nhìn Mặc
Dương: "Anh Mặc à, anh cũng chẳng phải người tốt đẹp gì cả."
Mặc Dương xấu hổ nói: "Tôi cũng vì nghĩ cho con gái của anh ta, muốn bé có một hoàn cảnh học tập tốt hơn thôi. Trường học ở nông thôn sao mà có cơ sở giáo ɖu͙ƈ tốt được."
"Được, lúc anh vô liêm sỉ, tôi cực thích."
Hai người nhìn nhau cười, có cảm giác rắn chuột một ổ.
Trong trường tiểu học ở trung tâm thị trấn.
Đạo Thập Nhị bình tĩnh ngồi trong văn phòng hiệu trưởng. Hôm nay con gái anh ta đến trường rồi khóc sướt mướt chạy về dù chưa tới giờ tan học, nói là bị trường học đuổi rồi. Lúc này Đao Thập Nhị tức giận, vội vàng chạy tới tìm hiệu trưởng hỏi cho ra nhẽ.
Hiệu trưởng đối mặt với Đao Thập Nhị có biểu cảm dữ tợn. Rất sợ hãi trong lòng, nhưng nghĩ đến việc mình được nhận không ít tiền, dù có sợ hãi cũng chỉ có thể mặc kệ.
"Con gái anh thường xuyên đánh nhau
trong giờ học, thậm chí ngay cả giáo viên cũng không nghe lời, cho nên tôi mới quyết định đuổi cháu. Anh nên tìm trường khác đi." Hiệu trưởng nói.
"Có cái shit ấy." Đạo Thập Nhị đập một phát lên bàn làm việc, cả bàn run lẩy bẩy.
Hiệu trưởng sợ tới mức trí khôn giảm sút, nhanh chóng nói: "Anh đừng kϊƈɦ động, bình tĩnh một chút."
"Con gái tôi ngoan ngoãn nghe lời từ nhỏ, làm gì có chuyện nó đánh nhau với người khác. Đánh nhau với ai, ông mang đến đây đổi chất với tôi." Tiếng Đạo Thập Nhị
vỗ mạnh vào bàn nổ vang cả văn phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng lau mồ hôi lạnh trêи trán, nói: "Chuyện này là sự thật, dù có đối chất thì sao. Hiện giờ con gái anh cũng bị đuổi học rồi, dù tôi muốn giúp cũng không giúp được. Những cha mẹ khác không muốn con bọn họ cùng học tập với con gái của anh. Chẳng lẽ tôi vì một mình cháu mà phá hủy không khí học tập của cả trường
sao?"
"Ai không đồng ý, ông gọi người đó ra đây nói chuyện với tôi." Đạo Thập Nhị nói.
"Anh thô lỗ không nói lý y hệt con gái anh. Dù sao con gái anh cũng không thể học tập ở đây nữa. Anh có bản lĩnh... có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi." Hiệu trưởng từ từ nhắm hai mắt nói.
Đao Thập Nhị lại đập một quyền xuống bàn, mặt bàn bị nứt, lan ra như mạng nhện.
"Ông nói đi, tôi phải làm gì mới có thể khiến con gái tiếp tục học tập ở trường." Đao Thập Nhị có thể vì con gái của mình khom lưng cúi đầu, cho nên dù bắt anh ta phải nhận lỗi, anh ta cũng có thể nhận.
"Tôi không có cách nào cả, không thì anh cứ tìm một ngôi trường khác đi." Hiệu trưởng thở dài nói.
"Thật sự không còn biện pháp nào sao?" Giọng nói của Đao Thập Nhị chậm lại.
"Không có, tôi không có cách nào giúp anh được, xin lỗi." Hiệu trưởng ra vẻ tiếc hận, than thở nói.