“Ông nội, anh ta ngông như vậy, liệu có bị đánh thảm hại không." Nhìn bóng lưng của Hàn Tam Thiên, tâm trạng Thiên Linh Nhi rối bời.
Tuy cô không thích anh kiêu ngạo như thế, nhưng cô không hy vọng anh thua. Nếu Hàn Tam Thiên mà thua, Thiên Linh Nhi không chấp nhận được việc mình phải gả cho La Húc Nghiêu.
Thiên Vương Thịnh thở dài, không biết vì sao anh lại tự tin như thế, nhưng ông có thể dự kiến được kết cục của Hàn Tam Thiên.
Người trẻ tuổi không coi ai ra gì như này, chắc chắn được gia đình chống lưng, chưa từng gặp thất bại nên mới có thể ngông cuồng như thế. Đối phương thể hiện thực lực mạnh như thế, anh lại không để trong mắt, chỉ có ngã xuống mới nhận rõ sự thật.
"Linh Nhi, người này không trông cậy được, nhưng ông sẽ tìm biện pháp khác giải quyết." Thiên Vương Thịnh uể oải nói, sao lúc đầu ông không ngờ tới, khi đồng ý cuộc tỷ thí này sẽ nhận hậu quả nghiêm trọng như thế.
Mặt mũi Thiên Linh Nhi xám ngoét như tro, ông nội thất tín với người khác chắc chắn bị người ta chê cười, La Bàn tất nhiên sẽ thúc đẩy chuyện này, khiến cho toàn bộ nhà họ Thiên phải xấu hổ.
"Ông, không cần vì cháu mà làm gia đình xấu mặt với xã hội, nếu không cháu đính hôn với La Húc Nghiêu cũng được." Thiên Linh Nhi cam chịu số phận, không thể dựa vào anh để vượt qua cơn sóng thần này, nên Thiên Linh Nhi không có chút hy vọng nào.
Thiên Vương Thịnh không nói gì, ông cảm
thấy đau đớn trong lòng, bởi vì ông biết hậu quả của việc không giữ lời, cũng biết hậu quả khi cho Thiên Linh Nhi đính hôn với La Húc Nghiêu.
"Chàng trai trẻ, nếu cậu giúp tôi thắng trận đấu này, cậu có yêu cầu gì, tôi cũng đồng ý." Thiên Vương Thịnh nói với Hàn Tam Thiên đã đi lên võ đài, tuy rằng đây chỉ là hy vọng hão huyền, nhưng ông chỉ có thể đánh cược một lần.
Hàn Tam Thiên quay đầu, nói với Thiên Xương Thịnh: "Ông già, ông nói lắm thật đó, cháu bảo một quyền là một quyền, sao phải nghi ngờ nhiều làm gì?
Thiên Vương Thịnh thở dài, hoàn cảnh gì đã nuôi dưỡng nên người trẻ tuổi kiêu ngạo như này?
Lúc này, đối thủ của Hàn Tam Thiên bật cười: "Tôi chưa bao giờ gặp một người lớn lối như này, nếu cậu đã tuyên bố một quyền đánh gục tôi, vậy đừng trách tôi không khách khí, từ này về sau thế giới sẽ có thêm một người thực vật."
Sau khi người nọ nói xong, vẫn sử dụng
chiêu cũ, chân đạp xuống sàn, khiến võ đài rung chuyển, tốc độ đánh quyền nhanh như gió.
Nhưng trong mắt Hàn Tam Thiên, tốc độ này lại chậm như sên.
Lúc trước chào hỏi với Đao Thập Nhị một trận, khiến Hàn Tam Thiên một tuần không thể tự lo sinh hoạt của bản thân, lần này anh không dám chơi như thế nữa, bởi vì bây giờ Tô Nghênh Hạ không còn chăm sóc anh.
Hai chân Hàn Tam Thiên trùng xuống, hơi cong lại, rồi anh bật nhảy lên không trung
tầm hai ba mét.
Thiên Vương Thịnh choáng váng trợn mắt há mồm khi nhìn thấy cảnh tượng tượng này.
Thiên Linh Nhi cũng không thể tưởng tượng nổi, ngơ ngác nói: "Anh ta nhảy cao quá vậy."
Hàn Tam Thiên vặn người trêи không, lương theo lực của đối phủ để giảm trọng lượng, anh tiếp xuống mang theo một quyền đấm vào ót người nọ.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, Hàn.
Tam Thiên tiếp đất xuống võ đài, vỗ tay nói: "Anh tự chọn kết cục cho mình, đừng trách tôi."
Không gây sốc như người nọ lên võ đài, nhưng Hàn Tam Thiên thực sự dùng một quyền hạ gục đối thủ.
Cả võ quán im lặng như tờ, không kể người trong võ quán, hay cả La Bân cũng không nói lên lời.
“Sao... sao có thể!”
Tròng mắt Thiên Vương Thịnh như chuẩn bị rơi xuống, hai cao thủ của võ quán đều
| bị người của La Bân một chiêu hạ gục,
người lợi hại như thế lại bị người thanh niên này cũng dùng một chiêu phân định thắng bại!
Lúc trước Thiên Vương Thịnh cảm thấy anh không coi ai ra gì, kiêu ngạo ngông cuồng thậm chí không biết sống chết.
Nhưng bây giờ thì sao?
“Một quyền! Ông nội, anh ta làm được rồi.” Thiên Linh Nhi phấn kϊƈɦ dậm chân tại chỗ, gương mặt đỏ bừng.
Thiên Vương Thịnh hít sâu một hơi, cười
khổ nói: “Đúng vậy, không ngờ cậu ta lại làm được, vậy mà ông còn coi thường người ta."