Chàng Rể Đa Tài

Chương 183



Cô có cảm giác Hàn Tam Thiên không hề khoác lác, chuyện gì anh không làm được

sẽ không bao giờ tùy tiện nói ra. Hơn nữa hôm qua Thiên Linh Nhi còn đưa cho anh một chiếc Lamborghini, điều này nói rõ anh và nhà họ Thiên có quan hệ gì đó.

Coi như là lý giải được việc Thiên Vương Thịnh tự mình đứng ra mời.

Nhưng Tô Nghênh Hạ không hiểu, vì sao đột nhiên Hàn Tam Thiên lại có quan hệ tốt với nhà họ Thiên vậy ?

Nên biết là người có thể tham gia tiệc

mừng thọ của Thiên Vương Thịnh đều là những người rất nổi tiếng trong thành phố Thiên Vân này. Kể cả có là những người

cao quý đó thì cũng chỉ nhận được thiệp mời của nhà họ Thiên thôi, chắc chắn không được Thiên Vương Thịnh tự mình mời.

Nếu quan hệ vẫn như trước đây, lúc này Tô Nghênh Hạ đã khẽ hỏi Hàn Tam Thiên rồi, nhưng cô không làm vậy, chỉ lặng lẽ nghe những thân thích kia chế nhạo Hàn Tam Thiên thôi.

Loading... "Hàn Tam Thiên, đây là nơi thương lượng việc chính, không phải nơi để cậu kể chuyện cười." Bà cụ lạnh giọng trách cứ.

"Bà nội, dù bà nghĩ là cháu đang nói đùa

nhưng những gì cháu nói là thật." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

"Tôi không chứa được tên ngu là cậu mà, cậu nói cậu được Thiên Vương Thịnh

mời, dựa vào cái gì chứ?" Tô Hải Siêu thiếu kiên nhẫn nhìn Hàn Tam Thiên nói.

"Có, lẽ là ông yêu thích tôi." Hàn Tam Thiên nói.

"Yêu thích cậu? Yêu thích sự uất ức của cậu như rác rưởi sao? Con mẹ nó cậu khiến tôi quá đau đầu. Ngay cả khoác lác cũng không học được, đúng là tên rác rưởi tới cùng cực." Tô Hải Siêu xoa xoa

huyệt Thái Dương, hơi đau đầu. Tại sao nhà họ Tô là có một đứa ở rể ngớ ngẩn như thế này, cũng may chỉ có nội bộ nhà họ Tô biết thôi. Nếu mà lại bị truyền ra ngoài nữa, nhà họ Tô sẽ lại trở thành trò cười của toàn bộ thành phố Thiên Vân.

"Hàn Tam Thiên, cậu ngậm cái miệng thối đó lại đi. Tôi ngồi nghe câu nói thôi còn cảm thấy buồn nôn. Tìm một cái gương tự soi lại bản thân đi, xem lại bộ dáng uất ức của mình là như thế nào. Nói mấy lời đó ra để chúng tôi buồn nôn sao?" Tô Diệc Hàm ghét bỏ nhìn Hàn Tam Thiên.

"Bà nội, bà xác định không cần cháu hỗ

trợ?" Hàn Tam Thiên không nhìn Tô Hải Siêu và Tô Diệc Hàm, chỉ hỏi bà cụ.

Bà cụ cũng không nhịn được nở nụ cười xem thường, nói: "Lòng tốt của cậu tôi tự giữ trong lòng được, nhà họ Tô chưa cần tới lượt tên rác rưởi là cậu giúp đỡ."

Hàn Tam Thiên không nói nhiều. Ngồi trở lại vị trí của mình, nhìn Tô Nghênh Hạ qua khóe mắt, thở dài trong lòng. Nếu em có thể nói giúp anh một câu thì liệu thái độ của họ có thay đổi không?

Ba năm kiên trì vì sao đột nhiên lại biến thành như thế này chứ?

Hàn Tam Thiên không rõ. Tô Nghênh Ha cũng không thể giải thích được. Cô không có cách nào cúi đầu với Hàn Tam Thiên, đặc biệt là sau chuyện Thiên Linh Nhi tặng xe, cô càng không muốn nói giúp Hàn Tam Thiên bất kỳ lời hay nào.

Phụ nữ rơi vào bể tình thì chỉ số thông minh sẽ giảm về không, mà người phụ nữ đã ghen lên thì chỉ số thông minh còn tụt xuống mức âm.

Đương nhiên, trong này còn có một phần kiêu ngạo của Tô Nghênh Hạ. Vì cô cũng

đã quen việc Hàn Tam Thiên nhường nhịn lùi bước suốt ba năm nay rồi.

Không cho anh cơ hội giải thích, thì anh cũng sẽ không giải thích luôn sao?

"Nghênh Hạ, cháu đại diện cho nhà họ Tô đến nhà họ Thiên. Bà đã chuẩn bị xong lễ vật rồi." Bà cụ giải quyết dứt khoát.

Lúc này, người hầu của nhà họ Tô đi vào phòng khách, nói với bà cụ: "Bên ngoài có người đến, nói là người của nhà họ Thiên."

Bà cụ vụt cái đứng dậy, người của nhà họ Thiên!

Sao đột nhiên người của nhà họ Thiên lại đến nhà họ Tô chứ? Chẳng lẽ là. ..

"Nhanh, mau mời họ vào." Bà cụ kϊƈɦ động nói.

Chỉ chốc lát sau, một người trung niên đi vào phòng khách, rõ ràng là trong tay cầm một thứ giống như thiệp mời. Khi họ hàng nhà họ Tô nhìn thấy, từng người từng người trợn mắt há mồm.

Đây là người do nhà họ Thiên phái tới đưa thiệp mời ư?

Bây giờ nhà hộ Tô đã có tư cách nhận thiệp mời tham gia tiệc mừng thọ rồi, điều này chứng tỏ nhà họ Thiên đã để ý nhà họ Tô rồi!

"Đây là tấm thiệp mời mời đến tiệc mừng thọ của lão gia nhà chúng tôi. Đặc biệt bảo tôi đưa tới giao cho mọi người, ai đến nhận đây?" Thái độ của người trung niên kia không hề khiêm tốn mà mang theo một phần ngạo mạn.

Nhưng thái độ đó của ông ta rơi vào mắt người nhà họ Tô thì là chuyện đương

nhiên, dù sao ông ta chính là người do nhà họ Tô phải tới đó.

Tô Hải Siêu kϊƈɦ động định đi lên, được nửa đường thì bị bà cụ quát lớn đứng tại chỗ: "Hải Siêu, cháu làm cái gì đấy?"

Tô Hải Siêu sửng sốt, bà cụ run run rẩy rẩy bước tới trước mặt người trung niên, nhận thiệp mời trong tay ông ta, nói: "Mong ngài cảm ơn lão gia giúp tôi, cảm ơn ông đã cho nhà họ Tô cơ hội này."

Ánh mắt người trung niên hơi khinh bỉ, mỗi người được nhận thiệp mời hầu như đều dùng tâm trạng này nhận. Đúng là

biểu hiện của mấy gia tộc tầm thường.

"Trêи thiệp mời có ghi yêu cầu để tham gia tiệc mừng thọ, mấy người đừng quên nhìn đấy." Sau khi người trung niên nhắc nhở thì rời khỏi nhà họ Tô.