Nhìn thấy bộ dáng ung dung không vội vàng của Hàn Tam Thiên, Tô Hải Siêu chột dạ, chẳng lẽ tên này thật sự có tư cách đến sao?
Không thể nào!
Làm sao có thể chứ, tên phế vật như anh mà được Thiên Vương Thịnh mời, trừ khi mặt trời mọc ở hướng tây.
Rời khỏi biệt thự nhà họ Tô, về khu biệt thự Đỉnh Vân, trước cửa lớn, xe của nhà Hàn Tam Thiên bị bảo vệ chặn lại.
"Cái quái gì vậy? Mắt của mấy người này đặt dưới ʍôиɠ à. Không biết chúng ta Ỗsống trong căn biệt thự trêи sườn núi ư?" Tưởng Lam ngồi trong xe hùng hùng hổ hổ nói.
Xe từng được đăng ký dù là bảo vệ mới cũng không thể không biết, ba quản lý không cho phép xảy ra sai lầm như vậy.
Hàn Tam Thiên không hiểu đi xuống xe, nhìn vào trong phòng bảo vệ thấy Thiên Linh Nhi đang ngồi trong đó.
Nhìn bộ dạng tức tối của cô, xem ra lời Tưởng Lam nói hôm qua đã truyền đến tai vị công chúa này.
Hàn Tam Thiên đi bộ lên núi.
Loading... Mấy bảo vệ dưới sự ra lệnh của Thiên Linh Nhi mở mạnh của xe ra. Kéo Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam xuống xe.
"Mấy người làm gì. Không biết tôi là chủ nhân của căn biệt thự trêи sườn núi sao?" Tưởng Lam giãy giụa nói.
Lúc này, Thiên Linh Nhi bước ra từ phòng bảo vệ, đi đến trước mặt Tưởng Lam, tát một cái thật mạnh lên mặt Tưởng Lam.
"Con nhãi chết tiệt nhà mày chui từ đâu ra
mà dám đánh tao." Tưởng Lam nổi giận ngay lập tức, giơ tay muốn đánh trở lại nhưng bị một bảo vệ nhanh tay lẹ mắt giữ lại.
"Hôm qua chính bà đã nói tôi là đứa con gái vớ vẩn đúng không?" Thiên Linh Nhi thản nhiên nói.
Nghe được câu này, Tô Nghênh Hạ biết đã xảy ra chuyện gì, đây chính là tiểu thư của nhà họ Thiên - Thiên Linh Nhi!
Trong nháy mắt Tưởng Lam đã thu lại tính tình chua ngoa đanh đá của bản thân, sững sờ đứng tại chỗ không dám nói lời
nào.
"Cha tôi và ông nội tôi vẫn chưa biết chuyện này, nếu không hôm nay cái bà nhận được không đơn giản chỉ là cái bạt tại thôi đâu." Thiên Linh Nhi nói.
Tưởng Lam sợ đến mức run rẩy cả người, nhanh chóng lễ phép nói: "Xin lỗi, hôm qua tôi không biết đó là cô nên mới nói linh tinh."
"Bà cũng biết mình nói linh tinh?" Năm nay Thiên Linh Nhi mười tám tuổi, nhưng
vì được sinh ra trong gia đình có chức có quyền, khí thế trêи người không người thường nào sánh được. Dù Tô Nghênh Hạ đứng trước mặt Thiên Linh Nhi cũng cảm nhận được một luồng không khí ngột ngạt khó thở.
Im lặng hơn mười phút, trêи lưng Tưởng
Lam chảy đầy mồ hôi lạnh. Tô Nghênh Hạ không chịu được không khí ngột ngạt này, mở miệng hỏi: "Cô muốn thế nào?"
"Hay là cô ly hôn với Hàn Tam Thiên đi." Thiên Linh Nhi nói.
"Cô có ý gì?" Tô Nghênh Hạ cau mày, không phải cô gái này tìm đến gây khó dễ cho Tưởng Lam sao? Sao đột nhiên lại liên lụy đến Hàn Tam Thiên chứ?
"Dù sao mấy người đều coi anh ấy là đồ hết giá trị sử dụng, giữ anh ấy làm gì." Thiên Linh Nhi cười nói.
Năm nay Thiên Linh Nhi mới mười tám tuổi, Tô Nghênh Hạ không nhận ra cô đang tranh cướp Hàn Tam Thiên với
mình, chỉ nghĩ Thiên Linh Nhi vì trả thù nên mới muốn bắt mình ly hôn với Hàn Tam Thiên, lại định biên soạn một câu truyện cười khác ở thành phố Thiên Vân
sao?
Thế thì có lợi gì với Thiên Linh Nhi chứ? Hơn nữa không phải người này mới đưa cho Hàn Tam Thiên một chiếc Lamborghini sao?
"Tôi thuận miệng nói đùa một chút, cô
đừng coi là thật. Nhưng chuyện ngày hôm qua, không phải một cái tát là có thể giải quyết."Ý của Thiên Linh Nhi rất đơn giản. Hàn Tam Thiên ly hôn thì cô sẽ có cơ hội. Nhưng cô lại lo lắng Tô Nghênh Hạ nói chuyện này cho Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên sẽ khó chịu với cô cho nên mới nhanh chóng nói là đùa giỡn.
Không thể không nói, Thiên Linh Nhi cực kỳ quan tâm đến cái nhìn mà Hàn Tam Thiên đối với cô, nên mới phải cẩn thận để ý như vậy.
Với địa vị của tiểu thư nhà họ Tô, Thiên Linh Nhi cần gì phải sợ hãi rụt rè như vậy
chứ?
"Cô Thiên, tôi lại cho cô đánh thêm hai cái tát nữa nhé, hi vọng cô có thể bỏ qua chuyện cũ." Trước mặt quyền thế, Tưởng Lam cúi đầu cực kỳ nhanh.
Thiên Linh Nhi nhìn Tô Quốc Diệu một lát, nói: "Nếu bà ta là vợ của ông, nói rõ là ông không biết cách dạy dỗ. Cứ để ông đánh đi nhưng nếu ông mà đánh nhẹ, tôi chỉ có thể để những bảo vệ này ra tay rồi."
Bị Tô Quốc Diệu đánh hay là bị bảo vệ đánh, đương nhiên Tưởng Lam sẽ chọn người trước. Chẳng phải một cái bạt tai
của những tên bảo vệ tuổi trẻ trai tráng này sẽ tát bay não của bà đi sao?
"Đánh, đánh mạnh vào." Tưởng Lam cắn răng nói với Tô Quốc Diệu.
Tô Quốc Diệu bị vợ quản nghiêm, ngay cả lớn tiếng với Tưởng Lam còn không dám thì đã bao giờ đánh Tương Lam đâu. Điều này làm ông không xuống tay được.
Nhưng ông mà không đánh, để những tên bảo vệ kia ra tay còn nghiêm trọng hơn!