Vương Mậu vốn vẫn luôn im lặng không nói gì lại mở miệng thấp giọng bảo: "Sau khi ăn cơm xong, chúng ta nghiêm túc đánh một ván."
Vương Mậu không tin mình sẽ thua. Trêи phương diện cờ vây, trình độ của ông ta cao hơn rất nhiều người, làm sao có thể thua bởi một người trẻ tuổi chứ?
Đối với yêu cầu kiểu này, Hàn Tam Thiên tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, nếu không thì quá không nể mặt Vương Mậu rồi.
Về phần đến lúc đó ai thua ai thắng, đó lại là chuyện khác.
"Ông Vương, chúng ta ăn uống no nê rồi lại chiến đấu tiếp." Hàn Tam Thiên cười
nói.
Vương Mậu dẫn hai học trò rời khỏi phòng trước.
Thiên Vương Thịnh không thèm để ý đến việc Hàn Tam Thiên kém mình rất nhiều tuổi, bàn tay vỗ vai anh, nói: "Chàng trai trẻ, cậu được đó, lúc nghiêm túc rồi thì ngay cả Vương Mậu cũng không phải là đối thủ. Có điều ông ta cũng chưa nghiêm túc đâu, ván cờ chiều nay, cậu nắm chắc
được bao nhiêu phần?"
"Ông à, cháu nhớ hình như có người phải bái sự đó." Hàn Tam Thiên cười nói.
Vẻ mặt Thiên Vương Thịnh cứng lại, tên nhóc này vẫn còn nhớ chuyện đó sao.
Cái tuổi này của ông mà bái sư, nói ra cũng mất hết mặt mũi. Hơn nữa ông là gia chủ của nhà họ Thiên, tuy không quản lý việc làm ăn của nhà họ Thiên, nhưng có nói thế nào cũng là người đứng đầu cả gia tộc, làm học trò cho một người trẻ tuổi còn ra thể thống gì nữa.
"Ông à, nhân vật lớn như ông sẽ không nói lời mà không giữ lời chứ?" Một câu của Hàn Tam Thiên bóp chặt lấy cổ họng của Thiên Vương Thịnh, khiến cho ông ngay cả cơ hội phản bác cũng không có.
Thiên Vương Thịnh xấu hổ cười cười, nói: "Tôi nói lời tất nhiên sẽ không có chuyện không giữ lời. Có điều Vương Mậu cũng chưa dốc toàn lực, cho nên cậu thắng cũng không oanh liệt lắm đâu, muốn tôi bái sư, trừ phi chiều nay cậu vẫn có thể thắng ông ta."
Lão già này thay đổi cách thức muốn chạy
trốn à.
Có điều người học trò này, Hàn Tam Thiên nhận chắc rồi.
"Không phải ông muốn biết cháu nắm chắc bao nhiêu phần có thể thắng ông ta sao?" Hàn Tam Thiên nói.
"Đúng vậy, bao nhiêu?" Thiên Vương Thịnh tò mò hỏi.
"Mười phần." Giọng điệu kiên định không chút do dự của Hàn Tam Thiên khiến Thiên Vương Thịnh ngây ra tại chỗ.
Nhìn bóng dáng Hàn Tam Thiên ra khỏi cửa phòng, Thiên Vương Thịnh mới khôi phục tinh thần, nhanh chóng theo ra ngoài.
"Thằng nhóc thối, cậu đừng có ba hoa, chiều nay nếu thua thì tự làm mình mất mặt đó."
Trong hội trường buổi tiệc mừng thọ, đồng hồ đã sắp điểm hai giờ, Thiên Vương Thịnh vẫn chưa xuất hiện. Điều này khiến cho người trong hội trường vô cùng khó hiểu, đương nhiên, cũng có người trách móc không ít, chỉ là đều nhìn trong bụng
không dám trút ra. Dù sao đây cũng là tiệc mừng thọ của Thiên Vương Thịnh, dẫu là ông có đến muộn đi nữa thì cũng không ai dám nói nữa câu không đúng.
"Sao ông Thiên còn chưa tới, đã qua giờ lành rồi đó, sẽ không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?" Tô Quốc Lâm ngẩng đầu nói, chẳng có chút động tĩnh nào cả, hơn nữa người của nhà họ Thiên cũng không hề sốt ruột.
"Thiên Vương Thịnh có đến hay không cũng không cần lo, dù sao Hàn Tam Thiên cũng không đến. Tên đần này giờ không biết có tâm trạng gì nữa, haiz, tôi không
| muốn ăn cơm nữa rồi, đi xem cậu ta quỳ xuống cho tôi sướиɠ biết bao nhiêu chứ." Tô Hải Siêu cười nói.
Tô Diệc Hàm che miệng cười khẽ, nói: "Anh nóng vội gì chứ, gặp anh một lần là phải quỳ một lần, cũng không vội một ngày như vậy chứ."
"Nói ra cũng phải." Tô Hải Siêu đắc ý gật đầu, cảm thán nói: "Ngày tháng còn dài mà, nếu cậu ta dám nuốt lời, anh liền đánh gãy hai chân cậu ta."
Lúc này, hội trường đột nhiên trở nên ồn ào, không ít người mang khuôn mặt tươi
cười đứng lên chào hỏi.
"Chào ông, ông Thiên."
"Chúc ông Thiên sống lâu trăm tuổi, thọ tỷ Nam Son."
Trong những tiếng chúc phúc vang lên, còn có rất nhiều tiếng hỏi, bởi vì đi cùng với Thiên Vương Thịnh vào hội trường còn có một người trẻ tuổi, hơn nữa nhìn Có vẻ lạ, không giống người nhà họ Thiên."
"Người trẻ tuổi này là ai, lại đi vào cùng với ông chủ."
"Xem ra ông Thiên rất xem trọng cậu ta, nếu không sao có thể đi gần nhau như vậy."
" y, cũng không biết là thanh niên tài giỏi nhà nào mà lại có thể được ông chủ coi trọng, đây là có được vận may lớn đó."
Giữa những câu hỏi nghi hoặc của mọi người, chỉ có người nhà họ Tô là không nói gì, bởi vì bọn họ ngạc nhiên đến đơ ra