Chàng trai cầm di động, bận bịu chụp ảnh cũng khinh thường liếc nhìn Hàn Tam Thiên: "Hối cái gì, tụi này còn chưa có chụp xong đâu."
"Chụp nhiều mấy bức nhé, em muốn đăng lên group bạn bè, để đám chị em nhìn xem, em đây từng ngồi Lamborghini." Vẻ mặt cô gái hưng phấn nói, sau đó lại thay đổi mấy cái tư thế.
Hàn Tam Thiên không nhịn được nở nụ cười, ngồi ở trêи đầu xe, coi như là từng ngồi Lamborghini ư?
"Anh cười cái gì mà cười, đồ nhà quê, đi xa chút, đừng ảnh hưởng tôi chụp ảnh." Cô gái chán ghét nói.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ nhún nhún vai, cũng không nói nữa, chỉ yên lặng đứng.
Cô gái chụp đủ rồi, đổi thành chàng trai kia chụp, hai người chơi vui quên trời quên đất.
"Nè, cậu cẩn thận một chút, gương chiếu hậu cũng không thể tùy tiện dựa vào." Thấy chàng trai kia thế mà lại vắt khủy tay
lên gương chiếu hậu, cả người đều dựa vào gương chiếu hậu chống. Hàn Tam Thiên không nhịn được nhắc nhở nói.
"Cậu lảm nhảm cái gì, liên quan gì đến cậu à? Tôi thích chụp sao thì chụp như thế, đồ ngu, mau cút đi, đợi lát nữa chủ xe sắp đến, loại người như cậu cưỡi ngựa cũng không giống hoàng tử, có cần thiết phải chụp hả?" Chàng trai không kiên nhẫn nói.
"Thật là đáng ghét, đồ nhà quê chưa thấy qua việc đời. Cho dù cậu chụp ảnh, người ta cũng không tin cậu từng ngồi cái loại xe này, cần gì lãng phí thời gian còn cản trở
chúng tôi cơ chứ." Cô gái nói.
"Haiz." Chàng trai kia đột nhiên thở dài, cảm thán nói: "Nếu có thể ngồi vào chụp một tấm thì tốt rồi, càng thật hơn."
Cô gái hiển nhiên cũng có suy nghĩ giống thế, nói: "Nếu không chúng ta đợi chút đi, chủ xa ra, kêu anh ta cho chúng ta mượn chụp một cái, người có tiền như vậy, hắn là sẽ không keo kiệt."
"Xin lỗi, tôi không có thời gian, nhưng tôi đã nhớ kỹ bộ dáng hai người, nếu xe có xước chỗ nào, tôi sẽ đi tìm hai người." Hàn Tam Thiên nói xong mở cửa xe ngồi lên.
"Cái... xe này là của anh?" Cô gái kinh ngạc nhìn Hàn Tam Thiên, vừa nãy cô cố ý quan sát, phát hiện cả người người này
mặc hàng vỉa hè, vì vậy mới coi anh ta thành đồ nhà quê, không ngờ anh ta lại là chủ xe.
Chàng trai kia cũng trợn mắt há hốc mồm,
anh ta thế mà kêu chủ xe đứng sang bên chờ xếp hàng! Đây không phải là trò cười à? Xe người ta, còn cần chụp ảnh đăng trêи group bạn bè giả bộ ngầu?
Hàn Tam Thiên vừa khởi động xe, cô gái liền đi đến bên cạnh ghế điều khiển, ghé vào cửa sổ, cố ý lộ ra vòng ngực trắng bóc, đôi mắt quyến rũ nói: "Đêm nay em rảnh, anh có muốn mời em ăn cơm không?"
"Không được, nhà tôi còn có hai con chó chờ tôi cho ăn." Hàn Tam Thiên khẽ cười, giẫm chân ga, nghênh ngang rời đi.
May mà cô gái lùi lại mau, không thì nhất định sẽ ngã sấp mặt.
"Chảnh cái gì chảnh, chẳng phải chỉ là một chiếc xe rách, có gì hay mà ra vẻ." Cô gái hùng hùng hổ hổ nói, hoàn toàn quên tư thế õng ẹo mà vừa nãy mình chụp ảnh.
"Đi thôi, đừng ở đây mất mặt." Chàng trai đi đến bên cạnh, kéo cô gái đi.
Cô gái vứt tay anh ta ra, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Đừng đụng vào tôi, nếu không phải anh vô dụng, tôi có thể mất mặt như vậy sao? Chia tay, bà đây không thích ngồi cái
xe rách kia của anh."
Sau khi Hàn Tam Thiên về nhà, phát hiện bà cụ Tô thế mà ngồi trong phòng khách, sao bà ta lại đột nhiên đến đây?
"Hàn Tam Thiên, cậu còn không mau đến đây chào hỏi bà nội." Tưởng Lam lớn tiếng quát Hàn Tam Thiên.
"Bà nội, ngọn gió nào thổi bà tới thế." Hàn Tam Thiên cười nói.
"Hàn Tam Thiên, bản lĩnh của cậu cũng lớn đấy, thế mà có quan hệ tốt như thế với ông cụ nhà họ Thiên, nếu không phải cậu,
hôm nay Tô Hải Siêu sẽ mất mặt như thế hả? Tôi hỏi cậu, có phải cậu cố ý khiến nhà họ Tô chúng tôi xấu mặt hay không?"
Giọng điệu bà cụ Tô nghiêm khắc chất vấn hỏi.
"Bà nội, chắc bà hiểu lầm gì đó về chuyện này rồi, cá cược cũng không phải là cháu đề ra, trước khi bà tới chất vấn cháu, tại sao không đi hỏi Tô Hải Siêu vì cái gì ngu như vậy chứ?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
"Cậu..." Bà cụ Tô tức giận đến mức mặt mày xanh mét. Nếu không phải không tin Hàn Tam Thiên có thể tham gia bữa tiệc
sinh nhật, bà đã lập tức ngăn cản Tô Hải Siêu, bởi vì Hàn Tam Thiên quỳ xuống chỉ là một màn kịch với bà mà thôi, không sao hết.
Nhưng mà ai mà ngờ được, Hàn Tam Thiên sẽ đến thật chứ?