Tưởng Lam giống như con gà con mổ thóc gật đầu, nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ khiến Tô Nghênh Hạ làm được. Tên ăn hại kia chẳng nghe lời ai hết, nhưng cậu ta dám không nghe lời Tô Nghênh Hạ ư?"
Bà cụ Tô lưu luyến liếc nhìn biệt thự trêи sườn núi xong mới rời đi, nếu không phải không bỏ xuống được mặt mũi, bà đều muốn tiến vào nơi này ở. Dù sao đây chính là giấc mơ của cả đời bà.
Đôi khi bà cụ Tô cũng nghĩ, nếu trước kia đối xử tốt hơn một chút với Tô Nghênh Hạ, có phải Tô Nghênh Hạ sẽ chủ động mời bà đến biệt thự ở.
Chẳng qua, nghĩ đến Tô Nghênh Hạ chỉ là đứa con gái, sau này vị trí chủ tịch nhà họ
Tô vẫn phải để Tô Hải Siêu ngồi, bà cụ Tô lại bỏ suy nghĩ này đi.
Còn cái biệt thự này, nếu có cơ hội, bà cụ sẽ cướp lấy từ trong tay Tô Nghênh Hạ, sau này tặng cho Tô Hải Siêu ở, rốt cuộc thì về sau anh ta mới là chủ nhà họ Tô, Tô Nghênh Hạ làm sao xứng ở nơi này có chú.
Bà cụ Tô trở lại biệt thự của mình thì phát hiện Tô Hải Siêu ngồi ở trong phòng khách, vẻ mặt giận dữ.
"Hải Siêu, sao cháu lại tới đây?" Bà cụ Tô hỏi.
Tô Hải Siêu đứng lên, dáng vẻ do dự, muốn nói lại thôi.
"Có lời gì muốn nói cứ nói đi." Bà cụ Tô nói.
"Bà nội, không thể để Hàn Tam Thiên kiêu ngạo tiếp nữa, giờ cậu ta đã hoàn toàn không để chúng ta vào trong mắt." Tô Hải Siêu nói.
Nói đến chuyện này, bà cụ Tô cũng rất tức giận, vừa nãy thái độ của Hàn Tam Thiên đối với bà thật sự là kiêu ngạo, nhưng bây giờ vị trí của Tô Nghênh Hạ rất quan trọng, ngay cả bà cụ Tô cũng chỉ có thể nhịn.
"Tô Nghênh Hạ phụ trách dự án phía Tây thành phố, có địa vị ở trong công ty, thế nên Hàn Tam Thiên mới dám kiêu ngạo như vậy. Cháu cũng biết, nếu như không có Tô Nghênh Hạ, hợp tác dự án phía Tây
thành phố liền không thể tiếp tục được." Bà cụ Tô nói.
Điểm này Tô Hải Siêu đương nhiên biết rõ, sau chuyện lần trước, Tô Hải Siêu cũng không nghĩ muốn cách chức Tô Nghênh Hạ, dù sao hợp tác này quyết định tương lai về sau của nhà họ Tô.
"Bà nội, cậu ta kiêu ngạo như thế là do bà quá mềm lòng, hơn nữa cũng không có chèn ép sự kiêu căng của Tô Nghênh Hạ. Cháu biết, bà không muốn làm chuyện này quá khó coi. Suy cho cùng Tô Nghênh
Hạ đã giúp đỡ nhà họ Tô rất nhiều, vả lại cô ta cũng là cháu gái của bà, nhưng cháu có thể đảm nhận vai người xấu này." Tô Hải Siêu nói.
Bà cụ Tô nghe vậy nhíu mày, thằng bé đảm nhận người xấu?
"Cháu không phải là muốn giờ bà đưa vị trí chủ tịch này của bà cho cháu đó chứ?" Bà cụ Tô hỏi.
"Bà nội, chỉ có cháu lên làm chủ tịch, mới có thể giữ thân phận này chèn ép Tô
Nghênh Hạ, hơn nữa chẳng lẽ bà không cảm thấy, Tô Nghênh Hạ đã bị Hàn Tam Thiên điều khiển rồi ư? Lúc này Tô Nghênh Hạ cố ý biểu hiện thái độ lạnh nhạt với Hàn Tam Thiên ra trước mặt chúng ta, dã tâm của nhỏ đó, lẽ nào bà còn không rõ, đổi gian phu ɖâʍ phụ đó diễn kịch trước mặt bà đó. Tô Nghênh Hạ muốn bà nghĩ lầm là quan hệ giữa cô ta và Hàn Tam Thiên không thân thiết, muốn bà càng coi trọng cô ta hơn." Tô Hải Siêu vội vàng nói.
Anh ta đã gấp gáp không chờ nổi muốn
lên làm chủ tịch, bởi vì chỉ có ngồi ở trêи vị trí đó, mới có quyền hạn lớn hơn nữa để đi đối phó Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam
Thiên.
"Không được." Bà cụ Tô từ chối thẳng thừng, tuy sau này chức chủ tịch sẽ rơi xuống trêи đầu Tô Hải Siêu, nhưng giờ là cụ Tô không đồng ý, mặc dù bà thiên vị Tô Hải Siêu, nhưng bà biết rõ năng lực của Tô Hải Siêu, hiện nay Tô Hải Siêu hoàn toàn không có khả năng quản lý toàn bộ công ty.
Nếu giao công ty cho anh ta vào lúc này, cũng không phải một thời cơ tốt cho nhà họ Tô.
Tô Hải Siêu cắn răng, nói: "Bà nội, nếu vị trí chủ tịch sớm hay muộn đều là của cháu, tại sao giờ không thể giao cho cháu luôn."