Chàng Rể Đa Tài

Chương 205



Hàn Tam Thiên phát hiện Thiên Linh Nhi đi chân đất đứng ở bên ngoài, may mà đây là buổi sáng, ánh nắng mặt trời chưa

nướng mặt đất, không thì chân của cô đứng một lát có thể bôi mỡ.

"Cô lớn à, ngay cả giày cô cũng không mua nồi hả?" Hàn Tam Thiên cười hỏi.

"Đúng vậy, anh tính tặng tôi à?" Thiên Linh Nhi đúng lý hợp tình nói.

Hàn Tam Thiên nhún vai, nói: "Cô đi đều là hàng hiệu, tôi tặng không nổi."

"Hừ, anh cho cô đây là cái loại người đó hả? Như vậy đi, em tặng anh một chiếc xe, anh tặng em một đôi giày, không quá đáng đúng không?" Thiên Linh Nhi nói.

"Được, quyết định như thế đi."

Thiên Linh Nhi nói xong, chạy vào trong nhà, cuối cùng cũng lại tìm được cơ hội, nhưng vì tránh cho Hàn Tam Thiên từ chối, cho nên ngay cả cơ hội cự tuyệt cô cũng không cho.

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười, tính tình của cô công chúa này thật ra rất tốt, nhưng có đôi khi cũng có vẻ hơi bá đạo.

Đến trong phòng khách, Thiên Vương Thịnh đang nấu trà, vẫy tay với Hàn TamThiên.

Ông cụ Thiên rất chú trọng uống trà, mà yêu cầu với lá trà cũng rất cao, rót cho Hàn Tam Thiên một tách, Hàn Tam Thiên một ngụm uống cạn sạch.

"Mùi vị thế nào?" Thiên Vương Thịnh hỏi.

"Giải khát." Hàn Tam Thiên không hiểu biết nhiều về mặt trà, đương nhiên không dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt người như Thiên Vương Thịnh.

Thiên Vương Thịnh trừng mắt liếc Hàn Tam Thiên, nói: "Phung phí của trời, cậu

vẫn là uống nước lọc đi."

"Khụ khụ, nói chuyện với thầy như thế nào đấy." Hàn Tam Thiên thẳng sống lưng, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Thiên Vương Thịnh giống như quả khí cầu xì hơi, chỉ tiếc việc này hối hận đã không còn kịp rồi, vì thế lại rót cho Hàn Tam Thiên một tách.

Hôm nay Hàn Tam Thiên tới tìm Thiên Xương Thịnh, có việc nhờ ông, cho nên cũng chỉ giả bộ thôi, không có nghiêm túc với Thiên Vương Thịnh. Anh không thể làm được giống cái loại không biết xấu hổ

như Tưởng Lam.

"Ông Thiên, hôm nay tới tìm ông, có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ." Hàn Tam Thiên nói.

Thiên Vương Thịnh nghe thế, không khỏi cười, hỏi: "Chắc là liên quan đến nhà họ Tô đúng không."

Thiên Vương Thịnh sống mấy chục năm, đã sớm mài giũa thành tinh, nên ông có thể đoán được, Hàn Tam Thiên cũng không bất ngờ, nói: "Nhà họ Tô hy vọng có thể nhận được sự tán thành của ông, ông có giúp được không?"

"Không phải không thể giúp được, nhưng nhà họ Tô hiện nay, nói thật, không lọt vào mắt của tôi được." Thiên Vương Thịnh nói sự thật, hơn nữa giờ Thiên Linh Nhi rõ ràng biểu hiện ra thái độ thích Hàn Tam Thiên, trong lòng ông cũng không muốn giúp nhà họ Tô.

Hai chữ tán thành rất đơn giản, nhưng được ông tán thành, nhà họ Tô có thể nhận được rất nhiều chỗ tốt trong thành phố Thiên Vân, Thiên Vương Thịnh không có lý do gì giúp tình địch của cháu gái mình.

Hàn Tam Thiên gật đầu đồng ý với cách nói này.

Nhà họ Tô tự cho là dự án phía Tây có thể tăng địa vị lên trong thành phố Thiên Vân, quả thật cũng sẽ tăng lên ở mặt này, nhưng vẫn nhỏ bé không đáng kể đối với nhà đứng đầu như nhà họ Thiên ở thành phố Thiên Vân.

Nhắc đến các sản nghiệp của nhà họ Thiên ở thành phố Thiên Vân, dù không đến mức lũng đoạn cả thành phố, nhưng có ít nhất một nửa kinh tế là nhà họ Thiên lôi kéo. Sức ảnh hưởng to lớn như này,

náo nho nhỏ của Tô, làm sao sẽ được Thiên Vương Thịnh để mắt đến cơ chứ?

Lúc này, Thiên Linh Nhi cố ý trở về phòng thay đổi một bộ quần áo lại đi đến phòng khách, phun mùi nước hoa nhàn nhạt.

"Ông Thiên, còn có biện pháp khác hay không?" Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua trong trẻo đáng yêu Thiên Linh Nhi, lại quay đầu nhìn Thiên Vương Thịnh hỏi.

"Cũng không phải không có, sản nghiệp nhà họ Thiên rất nhiều, có thể tìm một cái

hợp tác với nhà họ Tô, vậy cũng coi như cho nhà họ Tô mặt mũi." Thiên Vương Thịnh nói.

Không có chính miệng Thiên Vương Thịnh đồng ý, nhưng có thể hợp tác với nhà họ Thiên, cũng xem như biến tướng giúp nhà họ Tô, dù sao có tư cách hợp tác với nhà họ Thiên, đã là một cách chúng minh chính mình có giá trị.

"Ông Thiên, chuyện này nhờ ông, nếu sau này ông muốn cháu làm gì, cháu cũng sẽ không chối từ." Hàn Tam Thiên nói.

Thiên Vương Thịnh cười cười, chờ chính

là câu đó của Hàn Tam Thiên, nếu không thì việc đó đã coi như giúp không.

"Được, câu đó của cậu tôi nhớ kỹ, thiếu tôi một ơn huệ đó." Thiên Vương Thịnh nói.