Sau khi về tới biệt thự, bà cụ không kịp đợi mà nói chuyện hợp tác với nhà họ Thiên cho Tô Hải Siêu. Nếu là trước kia nhất định Tô Hải Siêu sẽ vô cùng hưng phấn, bởi vì anh ta có thể nhận được dự ản này thì đã có vốn liếng để cạnh tranh với Tô Nghênh Hạ. Nhưng hiện tại, trong lòng của anh ta trừ vị trí chủ tịch ra thì không không vừa lòng với vị trí nào khác.
Chỉ có làm tới chủ tịch, anh ta mới có cách đuổi Tô Nghênh Hạ ra khỏi nhà họ Tô, sau đó trả thù Hàn Tam Thiên.
Tục ngữ nói quá tam ba bận, Tô Hải Siêu đã bị Hàn Tam Thiên đánh bại ba lượt,
nhục nhã như vậy không phải thứ anh ta có thể tiếp tục chịu.
Nhưng ngoài mặt, Tô Hải Siêu vẫn ra vẻ cảm kϊƈɦ mà kϊƈɦ động.
"Bà nội, cảm ơn bà đã chịu tin tưởng cháu, nhất định cháu sẽ làm tốt chuyện này, chắc chắn không để bà thất vọng." Tô Hải Siêu nói.
Bà cụ mang dáng vẻ vui mừng đầy cõi lòng, bảo: "Hy vọng cháu có thể tiến bộ trong việc này, nếu cháu có thể làm tốt chuyện này, bà sẽ giao vị trí chủ tịch lại cho cháu."
Có thể làm tốt?
Tôi không đợi lâu như vậy nữa rồi.
Tô Hải Siêu che giấu tàn nhẫn trong mắt, nói: "Chắc bà nội cũng khát nước rồi, để cháu đi rót cho bà chút nước."
Loading... Bà cụ nhẹ gật đầu, bà thích đứa cháu này không phải là không có đạo lý, bởi vì nó rất biết cách nịnh nọt người ta.
ca.
Tô Hải Siêu cầm một ly nước ấm đi tới trước mặt bà cụ, quả thực bà cụ cũng đã
khác, thoáng cái đã uống cạn hơn phân nửa.
Sau đó hai bà cháu bàn chuyện nhà một phen, bà cụ tiễn Tô Hải Siêu đi xong thì cảm thấy hơi buồn ngủ nên quay về phòng ngủ.
Sau khi Tô Hải Siêu rời khỏi biệt thự, trở lại xe, tay không ngừng run rẩy.
"Sợ cái gì mà sợ, mày sắp làm chủ tịch rồi, còn sợ cái gì nữa!" Tô Hải Siêu tự động viên mình, vừa rồi lúc rót nước, anh ta bỏ thêm một chút thuốc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tối nay bà cụ sẽ chết.
Đó là suy nghĩ xuất hiện trong đầu Tô Hải Siêu sau khi anh ta bị Hàn Tam Thiên đánh, chỉ cần bà cụ không còn thì vị trí chủ tịch sẽ vào tay anh ta. Vì chỉ có như thế anh ta mới có thể trong thời gian sớm nhất trở thành chủ tịch của công ty nhà họ
Gần đây Hàn Tam Thiên không đi đón Tô Nghênh Hạ tan làm, do anh cho rằng cần phải xa nhau để bình tĩnh lại. Có lẽ có thể
khiến chuyện ở Kim Kiều Thành từ từ bị lãng quên.
Buổi tối lúc đang ăn cơm ở nhà, Tô Quốc Diệu nhận được một cú điện thoại, mặt mày ông lập tức trắng bệch, đám người Tô Nghênh Hạ không hiểu lắm, Tưởng Lam trực tiếp níu lỗ tai Tô Quốc Diệu.
"Tô Quốc Diệu, đừng nói là vợ bé anh nuôi bên ngoài có bầu rồi đấy." Tưởng Lam giận sùi bọt mép nói.
Đối với mạch não kỳ lạ của Tưởng Lam, Hàn Tam Thiên đã sớm chứng kiến vô số lần. Người phụ nữ này cực kỳ dễ bị kϊƈɦ
thích, nhưng cũng may Tô Quốc Diệu rất nhẫn nại, nếu không thì hai người đã ly hôn từ lâu rồi.
Tô Quốc Diệu gạt tay Tương Lam ra, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
"Anh nói chuyện đi chứ, có phải con đàn bà để tiện nào gọi điện cho anh hay không?" Tưởng Lam chất vấn.
"Cái gì mà đàn bà đê tiện, đàn bà đê tiện
đâu ra, anh có tiền đi bao nuôi vợ bé hả?" Tô Quốc Diệu tức giận quát Tưởng Lam.
Tưởng Lam chưa từng thấy Tô Quốc Diệu to gan nổi nóng với mình như vậy, Tô Quốc Diệu tỏ ra như thế càng khiến Tưởng Lam cho là ông có tật giật mình.
"Anh dám hung dữ với tôi, Tô Quốc Diệu có phải anh điên rồi không?" Tưởng Lam vung tay, một cái tát đánh vào mặt Tô Quốc Diệu.
Thấy tình hình của hai người không ổn, Tô Nghênh Hạ vội vàng hỏi: "Cha, có chuyện gì vậy, cha mau nói đi."
Yết hầu của Tô Quốc Diệu bỗng nhúc
nhích, rồi mới lên tiếng: "Bà nội của con, mất rồi!"
Trong biệt thự lập tức yên tĩnh hoàn toàn, ngay cả người ngoài" không quan tâm sống chết của bà già đó như Hàn Tam Thiên cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Cơ thể của bà ta xem như cực kỳ khỏe mạnh, sao tự nhiên lại chết được chứ!
"Anh... anh nói, mẹ mất rồi?" Tưởng Lam lắp ba lắp bắp hỏi.
Mặt mày Tô Quốc Diệu xám như tro, gật đầu, tuy rằng bà cụ không tốt với ông
nhưng dù gì cũng mẹ ruột của ông, người đã chết, trong lòng đau buồn cũng là điều khó tránh.
Tô Nghênh Hạ cũng vậy, cho dù bị bà cụ khinh thường, nhưng khi chợt nghe tin dữ vẫn khiến cô chưa thể không chấp nhận được.
"Sao tự nhiên lại thế, đang yên đang lành, sao lại mất chứ?" Tô Nghênh Hạ không dám tin hỏi.
"Cha cũng không rõ lắm, đi thôi, về biệt thự nhà họ Tô." Tô Quốc Diệu đứng dậy
Cả nhà vội vã rời khỏi, một bàn đồ ăn chưa động được mấy cái.
Trước khi đi Tưởng Lam nói với Hà Đình: "Mấy món ăn hôm nay xem như để cô được lời rồi."
Lúc đến biệt thự nhà họ Tô, thân thích của nhà họ Tô đã có mặt đầy đủ.
Trong phòng của bà cụ, Tô Hải Siêu và Tô Diệc Hàm quỳ gối cạnh giường, khóc đến tối tăm mặt mũi, Tô Hải Siêu chảy nước mắt nước mũi thể hiện đau lòng gần chết,
khiến người ta không nhìn ra chút sơ hở nào.
Tô Nghênh Hạ thấy cảnh tượng này cũng có chút xúc động, mũi cay cay.
Đột nhiên, Tô Hải Siêu khí thế hung hăng đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, cả giận nói: "Đều tại mày, là mày hại chết bà nội."