Chàng Rể Đa Tài

Chương 211



"Cô còn đứng đờ ra đây làm gì, không đi cảnh cáo Hàn Tam Thiên đi?" Tô Hải Siêu bất mãn nhìn Tô Nghênh Hạ, vênh váo nói.

Tô Nghênh Hạ im lặng rời khỏi phòng, sau khi tìm thấy Hàn Tam Thiên ở phòng khách, không đợi Hàn Tam Thiên lên tiếng, cô đã mở miệng nói: "Anh không cần giải thích với em, bởi vì sẽ không có ai tin lời anh nói, em chỉ cầu xin anh đừng nói nghi ngờ của chúng ta cho nhà họ Thiên."

Vẻ mặt Hàn Tam Thiên lạnh nhạt gật đầu, nhà họ Tô sẽ không có ai tin anh, đó là chuyện thường, bởi vì anh ở nhà họ tô về cơ bản không có địa vị gì.

"Em thì sao?" Hàn Tam Thiên hỏi.

Trong lòng Tô Nghênh Hạ tất nhiên không tin chuyện này là do Hàn Tam Thiên làm, thế nhưng cô không nói ra miệng, cũng không lắc đầu hay gật đầu.

Mọi người nhà họ Tô ra phòng khách, thương lượng việc ma chay cho bà cụ, lúc Hàn Tam Thiên biết Tô Diệc Hàm sẽ lấy

số sính lễ kia đi, anh nói với Tô Diệc Hàm: "Số tiền đó cô nên tiêu xài tiết kiệm một chút, nếu không sau này đòi cô ói ra, cô lại không ói ra nổi."

Tô Diệc Hàm chán ghét nhìn Hàn Tam Thiên, bảo: "Anh là cái thá gì, tôi xài tiền của mình liên quan gì đến anh, anh đừng quên anh chỉ là người ngoài, có tư cách gì chỉ trỏ trước mặt tôi."

"Cô chắc chắn sính lễ là của cô vậy à?" Hàn Tam Thiên bình thản hỏi.

"Đương nhiên." Tô Diệc Hàm đắc ý đáp: "Trừ tôi ra, còn ai có tư cách."

"Tôi chỉ tốt bụng khuyên cô, có thể đưa ra sính lễ lớn như vậy, nhất định địa vị của đối phương không nhỏ, nếu cô không trả nổi tiền, nói không chừng sẽ rơi vào kết cục của nát nhà tan." Hàn Tam Thiên nói.

"Im miệng, anh đang nguyền rủa tôi đó hả?" Tô Diệc Hàm hung tợn trừng Hàn Tam Thiên.

"Hàn Tam Thiên, ở đây không có chỗ cho cậu nói chuyện, cậu câm miệng đi." Tô Hải Siêu lạnh giọng quát.

"Tôi chỉ tốt bụng mà thôi." Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ nhún vai.

"Ha ha, tốt bụng, anh mở đôi mắt chó của mình ra nhìn cho rõ, còn ai có thể sánh bằng bà đây chứ?" Tô Diệc Hàm chống nạnh, vẻ mặt kiêu ngạo.

Trong đám thân thích này, quả thực những người khác không sánh bằng Tô Diệc Hàm, nhưng ai mà ngờ rằng số sinh lễ này vốn thuộc về Tô Nghênh Hạ chứ?

Tuy rằng Hàn Tam Thiên chẳng thèm đặt số sính lễ đó vào mắt, hơn nữa anh cũng

không chấp nhận phần lòng tốt này của Thi Tinh, nhưng anh sẽ không để sính lễ rơi vào tay Tô Diệc Hàm.

Bây giờ ăn vào bao nhiêu, sau này Hàn Tam Thiên sẽ bắt Tô Diệc Hàm ói hết ra.

"Hải Siêu, anh mau kêu người lấy sính lễ ra đi, mấy thứ đó là của em, đã lâu lắm rồi em không nhìn thấy." Tô Diệc Phàm gấp gáp nói với Tô Hải Siêu.

Tô Hải Siêu gật đầu, dẫn theo mấy người đem sính lễ tới phòng khách.

Đồ trang sức bằng và ngọc, tám phẩy tám

triệu tiền mặt khiến không ít người ở đây ghen tị, thầm nghĩ nếu số sính lễ này thuộc về mình thì thật tốt biết bao.

Tô Diệc Hàm không kịp đợi đeo vòng tay vàng lên tay mình, cài trâm kim phương lên đầu, đắc ý.

"Cuối cùng bọn mày cũng rơi vào tay tao, không biết rốt cuộc chừng nào chủ nhân của bọn mày mới đến cưới tao, tao không kịp đợi nữa rồi." Tô Diệc Hàm vui vẻ nói.

Tưởng Lam thấy cảnh tượng như vậy không nhịn được lạnh lùng nhìn Hàn Tam Thiên, người ta kết hôn tặng sính lễ nặng

như vậy, nhưng Hàn Tam Thiên ở rể nhà bọn họ lại không có gì, đúng là người so với người khiến người ta tức chết.

Mặc dù bây giờ đã có biệt thự sườn núi, nhưng loại phụ nữ hám giàu như Tưởng Lam, làm sao lại chê tiền nhiều chứ?

Hơn nữa đây còn là vấn đề mặt mũi, rõ ràng Tô Nghênh Hạ xinh đẹp hơn ưu tú hơn Tô Diệc Hàm, nhưng về mặt này lại thua tan tác.

Đều lại thằng nhãi vô dụng này làm hại!

Chỉ là nếu hiện tại đuổi nó ra khỏi nhà họ

Tô thì càng không thực tế, bởi vì một khi đuổi nó đi, nhất định nó sẽ mật báo cho nhà họ Thiên. Về mặt này Tưởng Lam không phải kẻ ngu, biết rõ trêu chọc nhà họ Thiên sẽ có hậu quả nghiêm trọng bao nhiêu.

Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nhìn cảnh này, hy vọng đến ngày cô ói mấy thứ này ra còn có thể cười được.

Sau khi thương lượng xử lý tang lễ của bà cụ thể nào xong, tất cả thân thích của nhà họ Tô tản đi, nhưng cả nhà Tô Hải Siêu vẫn ở lại, bởi vì hiện tại anh ta đã trở thành chủ tịch của công ty, tất nhiên có tư cách ở đây.