"Cũng chẳng quan hệ với con." Tô Nghênh Hạ uể oải ỉu xìu nói.
“Khụ khụ..... Lúc mọi người về huyện Bân, anh đã thu mua lại công ty, cho nên bây giờ em là tân chủ tịch." Hàn Tam Thiên nói.
Tất cả mọi người bao gồm Hà Đình ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Hàn Tam Thiên.
Thu mua công ty!
Anh vậy mà thu mua công ty!
Tưởng Lam vô thức nhìn thoáng qua Tô Quốc Diệu, lần này chi thẳng tay như thế, tiền Hàn Tam Thiên từ đâu ra, sao lại nhiều như vậy.
Sau khi Tô Nghênh Hạ trải qua giây phút khϊế͙p͙ sợ, cô nói với Hàn Tam Thiên: "Anh... anh không nói giỡn đó chứ, anh thu mua lại công ty?"
"Ngày mai Chung Lương sẽ tìm em giải quyết vấn đề, hơn nữa dự án phía tây công ty có thể không lấy lại được, cho nên em phải tự mình nghĩ cách giúp công ty vượt qua khủng hoảng." Hàn Tam Thiên nói.
Dự án phía tây quyết định nhà họ Tô có thể trở thành một gia tộc có quyền thế tại thành phố Thiên Vân hay không. Lúc trước bà cụ Tô chọn ăn cả ngã về không nên mới gặp tình cảnh như này, nhưng chỉ cần nghĩ cách dứt khỏi dự án phía tây, lợi dụng vốn tài chính hiện tại để đầu tư phát triển con đường khác, bỏ qua dã tâm trở thành một gia tộc lớn thì nhà họ Tô không phải không thể vượt qua nguy cơ phá sản.
Tô Nghênh Hạ hít một hơi thật sâu nói: "Em sẽ không để anh thất vọng đâu."
Thấy Tô Nghênh Hạ khôi phục lại sức chiến đấu, Hàn Tam Thiên thoải mái cười: "Anh sẽ không thất vọng, chỉ cần em vui vẻ, anh làm gì cũng được."
Tô Nghênh Hạ đỏ mặt cúi đầu cảm động, thậm chí đã nghĩ tới một số phương thức cảm ơn đặc thù, nhưng phương thức đó
khiến cô cực kì thẹn thùng và cô cũng không nên làm người chủ động, nên cô nhanh chóng vứt cách đó ra khỏi đầu.
Tưởng Lam lườm nguýt Tô Quốc Diệu một cái, ánh mắt kia tựa như muốn nói ông nên học tập Hàn Tam Thiên, vì để Tô Nghênh Hạ vui vẻ, người ta mua đứt công ty, còn ông chẳng thể làm cái gì.
Tô Quốc Diệu chột dạ cúi đầu, không phải ông không muốn Tưởng Lam vui vẻ,
nhưng thực lực không cho phép, thu mua công ty cần rất nhiều tiền, ông lấy ở đâu ra tưng đó.
Sau bữa cơm chiều, cả nhà họ ngồi trêи ghế xem TV, còn Hà Đình dọn dẹp xong thì về phòng.
"Tam Thiên, em thấy bác Hà hôm nay lại lắm, anh đi hỏi thăm chút đi?" Tô Nghênh Hạ nhắc Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên cũng tính như thế, sau khi nghe Tô Nghênh Hạ nói thì đứng dậy tới phòng của Hà Đình.
Gõ cửa, lúc Hà Đình ra mở thì đầu hơi cúi, dường như đang che dấu biểu cảm của mình, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của bà.
"Bác Hà, đã có chuyện gì xảy ra vậy?" Hàn Tam Thiên hỏi.
Hà Đình lắc đầu, nói: “Không có gì, Hàn Tam Thiên, bác muốn thôi việc.”
“Thôi việc!” Hàn Tam Thiên kinh ngạc, mọi chuyện đang êm đẹp, cần gì phải từ chức? Hơn nữa Hàn Tam Thiên biết Hà Đình là người như thế nào, bà không phải là người khó chịu với công việc của mình.
"Hy vọng cậu có thể hiểu cho bác." Hà Đình cúi đầu nói.
“Nếu bác không nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra, thì tôi không đồng ý, cũng không thanh toán lương cho bác." Hàn Tam Thiên nói cứng, chuyện có thể khiến cho Hà Đình từ chức chắc chắn là chuyện không nhỏ, hơn nữa nhất định liên quan tới con gái bà.
Hà Đình nghe thê thì hoảng loạn, bà cân Hàn Tam Thiên thanh toán tiền lương để về với con gái, nếu Hàn Tam Thiên không đưa, bà từ chức cũng vô ích.
"Tam Thiên, tôi biết cậu là người tốt, nhưng không phải chuyện gì cậu cũng phải giúp, cậu giúp đỡ tôi quá nhiều rồi." Hà Đình nói.
Hàn Tam Thiên thở dài, anh có thể hiểu sao Hà Đình cảm thấy như thế, nhưng nếu bà từ chức, cuộc sống sau này của bà sẽ ra sao?
"Bác Hà, bác có năng lực giúp em ấy sao? Hai người sẽ sống như nào nếu bác thất nghiệp? Nếu bác cảm thấy tôi chịu thiệt, thì sau này làm nhiều món ăn ngon cho tôi là được." Hàn Tam Thiên nói.
Hà Đình đưa tay lau nước mắt, không biết
nên nói gì.
“Bác nói đi, có chuyện gì xảy ra." Hàn Tam Thiên hỏi.