Chàng Rể Đa Tài

Chương 389



"Anh có cần phải vội như vậy không, ít nhiều gì cũng chú ý hình tượng của mình chút đi." Hàn Tam Thiên nhắc nhở.

Thanh Vân lắc đầu liên tục, nói: "Trước mặt phụ nữ mới cần chú ý hình tượng, trước mặt mỹ thực chú ý hình tượng làm gi."

Không đến mười phút, Thanh Vân ăn no uống đủ, ợ một cái, bấy giờ mới phát hiện Hàn Tam Thiên không hề động đũa, bèn hỏi: "Ăn đi, sao anh không ăn?"

"Ăn cái gì?" Nhìn cái bàn trống hoác, Hàn Tam Thiên cạn lời nói.

Thanh Vân thở dài, dùng gọng điệu dạy bảo nói: "Anh Tam Thiên, anh có biết cái này được gọi là gì không?"

"Anh lại có ý gì nữa?" Hàn Tam Thiên dở khóc dở cười nói.

"Động tác chậm chạp, đớp phân cũng không kịp nóng, nhưng với anh mà nói thì không sao, dù gì anh cũng là người giàu có." Thanh Vân nói.

Trêи bàn cơm nói chủ đề như vậy, Hàn Tam Thiên thật không biết trong đầu tên kỳ lạ này chứa gì.

"Ăn no uống đủ, duyên phận của chúng ta cũng xem như trả xong rồi." Hàn Tam Thiên đứng dậy đi tính tiền, tuy rằng tốn chút tiền nhưng còn hơn tốn thời gian so đo với tên đạo sĩ lừa đảo này.

Thanh Vân đi theo Hàn Tam Thiên, cùng rời khỏi nhà hàng, âm hồn không tan.

"Anh còn muốn làm gì nữa?" Hàn Tam

Thiên không hiểu hỏi.

"Đại ca, từ hôm nay trở đi, anh chính là đại ca của tôi, lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần anh nói một cậu, tôi sẽ kiên định nhìn anh đi." Thanh Vân hai tay ôm quyền, vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Mấy người làm nghề này đều nói nhiều như vậy hả?" Hàn Tam Thiên cạn lời bảo, Thanh Vân vừa mở miệng, anh thật sự không theo kịp mạch não của anh ta.

"Đại ca, anh hiểu lầm rồi, như thế là kỳ thị nghề nghiệp của tôi, nhưng sau này tôi không định làm đạo sĩ nữa, anh cho tôi đi

theo anh lăn lộn đi." Thanh Vân nói.

"Cút sang một bên." Hàn Tam Thiên nói, ở chung với một người bị bệnh thần kinh như vậy, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị tâm thần, tốt nhất là cách anh ta thật xa.

Thanh Vân mặt dày mày dạn đi theo Hàn Tam Thiên, tận tình khuyên: "Đại ca, người có thân phận tôn quý như anh sao có thể không có đàn em hầu hạ bên cạnh được. Anh yên tâm, tôi ngoại trừ không thể làm việc nặng nhọc thì chuyện gì cũng được."

Hàn Tam Thiên dừng bước, quay người

lại giơ nắm đấm lên, uy hϊế͙p͙ nói: "Anh còn đi theo tôi nữa, có tin tôi đánh cho anh ỏi hết mấy thứ vừa ăn ra không."

Thanh Vân sợ đến mức lùi lại mấy bước, nói: "Đại ca, tôi ốm yếu bệnh tật từ nhỏ, không khác gì tờ giấy, nếu anh đánh tôi, nhất định còn phải ấn nhân trung của tôi kêu cứu mạng, cần gì chứ."

Hàn Tam Thiên vô lực thả tay xuống, sao trêи đời lại có loại người như vậy, giống y như kẹo mè xửng, xem ra muốn vứt bỏ không dễ.

"Tôi kêu anh đại ca được chưa, anh tha

cho tôi đi." Hàn Tam Thiên nói.

"Vậy thì không được, trêи người tôi không có đồng nào, sao có thể làm đại ca anh chứ?" Thanh Vân nói, mắt đảo vòng, không biết lại đang có âm mưu gì.

"Mỹ nữ, đại ca của tôi lải Lamborghini đấy, có hứng đi hóng mát không."

"Mỹ nữ, lái thử Lamborghini miễn phí, có muốn không?"

"Đại ca của tôi rất giàu có, cô có thiếu bạn trai hay không?"

Thanh Vân tóm từng cô gái đi ngang qua anh ta, cứ hỏi người ta, điều này khiến Hàn Tam Thiên nhất thời xấu hổ vô cùng, đây mẹ nó là bệnh nhân tâm thần ở đâu ra vậy!

"Một tên tài xế què, vậy mà còn có mặt mũi giả mạo lừa bịp, đúng là buồn nôn." Lúc này, cô gái cao gầy vừa nãy đã bước tới, khinh thường nhìn Hàn Tam Thiên.

Nghe thấy câu này, Thanh Vân tự cho bản thân là đàn em lập tức mất hứng, nói:"Nói chuyện chú ý một chú, đại ca của tôi không phải tài xế, có điều gương mặt của

cô không lọt vào mắt anh ấy mà thôi."

"Anh... anh nói là tôi xấu?" Cô gái cao gầy nghiến răng nghiến lợi nói.

Thanh Vân sờ lên mũi, bảo: "Cũng không phải xấu, nhưng theo đẳng cấp của đại ca tôi, chướng mắt cô cũng là bình thường."

Hàn Tam Thiên không thể để tên nhãi này tiếp tục quấy rối nữa, bước nhanh tới nói: "Thanh Vân, có phải anh thực sự muốn thử cảm giác bị nhấn huyệt nhân trung là thế nào không?"

"Tài xế quèn, thằng bạn ngu xuẩn này của

anh chọc phải tôi, anh chờ đó mà xem." Cô gái cao gầy tức giận nói.