Sau khi mua nguyên liệu, hai người về đến nhà, Tường Lam nhìn thịt cá và xương sườn thì lớn tiếng trách mắng Hàn Tam Thiên một trận. Tô Nghênh Hạ hỗ trợ nói nói mấy câu làm Tưởng Lam làm ầm ĩ không thiết sống nữa chỉ muốn chết. Cuối
cùng Tô Quốc Diệu kéo Tưởng Lam trở về phòng thì mới yên tĩnh lại được.
Buổi tối, lúc ăn cơm, Tô Quốc Diệu nhận được một cuộc điện thoại, không biết đầu dây điện thoại bên kia nói gì nhưng vẻ mặt của ông rất khó coi.
Cúp điện thoại, bộ dạng muốn nói lại thôi, Tưởng Lam thấy thế trực tiếp nói: "Nếu như là chuyện tiêu tiền các thứ, nhà chúng ta tuyệt đối không đưa một đồng
nào."
"Là ông Đường gọi điện thoại tới, nói là thay đổi chỗ ở, mời chúng ta đến đó xem
qua chút." Tô Quốc Diệu nói. Chuyển nhà mới thì nên tặng quà, nhưng trạng thái hiện tại của Tưởng Lam thì đã coi tiền như tính mạng của mình rồi, mà Đường Thành Nghiệp đã tự mình gọi điện thoại tới, không đi cũng không được.
"Chú Đường mua nhà mới ạ?" Tô Nghênh Hạ hỏi.
Đường Thành Nghiệp là bạn học cũ của Tô Quốc Diệu, hai nhà trước đây rất thân thiết với nhau. Đường Thành Nghiệp thậm chí còn muốn thân càng thêm thân, để Tô Nghênh Hạ làm con dâu của ông ta, nhưng khi Hàn Tam Thiên đến ở rể nhà
họ Tô, quan hệ hai nhà dàn lạnh nhạt đi.
"Đúng, nghe nói thay đổi thành một căn phòng lớn, kiểu nhà trong nhà(*)." Tô Quốc Diệu nói rằng.
(*) Nhà trong nhà: Kiểu nhà ở có một tầng nhỏ ở giữa như gác xép, không được gọi là tầng hai.
"Đi chỉ tổ bị nói này nói nọ, không đi." Tưởng Lam không vui nói.
Trước đây Đường Thành Nghiệp có quan hệ rất thân thiết với nhà bọn họ, bởi vì con trai của ông ta coi trọng Tô Nghênh Hạ,
nhưng mấy năm gần đây đã ít liên lạc hơn nhiều rồi. Bây giờ đột nhiên gọi điện đến, ngoại trừ là khoe khoang, Tưởng Lam không thể nghĩ ra được nguyên nhân nào khác nữa.
Tô Quốc Diệu cũng biết đến khả năng này, nhưng người ta đã gọi điện thoại đến tận nơi, không đi sao được. Hơn nữa cũng nhân cơ hội này gặp lại những người bạn cũ luôn. Đường Thành Nghiệp nói, coi như đi tụ họp bạn học, ông mà không đi thì còn đâu là thể diện nữa.
"Cha, tiền mua lễ vật con sẽ chỉ cho cha, sao có chuyện không đi được chứ." Tô
Nghênh Hạ nói.
Tô Quốc Diệu cảm kϊƈɦ nhìn thoáng qua Tô Nghênh Hạ, Tưởng Lam lẩm bẩm hai tiếng nhưng cũng không nói gì. Chính bà cũng rõ, có đi thì cùng lắm là nhìn Đường Thành Nghiệp khoe khoang một chút mà thôi, còn nếu không đi, không biết sẽ bị nói linh tinh gì sau lưng nữa.
Ba ngày sau, Hàn Tam Thiên lái xe đến tiểu khu chỗ nhà mới của Đường Thành Nghiệp.
Quang cảnh của tiểu khu rất đẹp, trong những căn phòng cao cấp ở thành phố
Thiên Vân, giá phòng là hai mươi nghìn, đối với thành phố Thiên Vân này, trừ khu biệt thự Đỉnh Vân, nơi đây đã là cực kỳ cao cấp rồi.
Khi đám người Hàn Tam Thiên đến chỗ Đường Thành Nghiệp, đã có không ít khách khứa, đều là khuôn mặt nhăn nheo cả.
"Ông Tô, ông đến muộn đó, tôi đã dẫn những người bạn học cũ tham quan xong rồi. Hay là ông tự đi xem nhé, nhà nhỏ, thật sự không tốn công gì đâu." Đường Thành Nghiệp khiêm tốn nói.
Nhà hai tầng, chỉ tầng dưới thôi đã hơn một nghìn rồi, giá không hề nhỏ chút nào, Tô Quốc Diệu nghe vậy thì thấy xấu hổ, chỉ có thể cười trừ vừa nói: "Ông Đường, bây giờ sinh hoạt của ông cũng tốt thật đó."
"Haizz." Đường Thành Nghiệp thở dài, nói: "Tôi cũng được hưởng phúc theo thôi, mấy bữa trước con trai tôi vừa mới đổi xe cho tôi, nhà chúng tôi hiện tại chỉ có thể trông chờ vào nó thôi."
Lúc nói lời này, Đường Thành Nghiệp cố ý nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, trước
đây con trai ông ta vô cùng thích Tô Nghênh Hạ, giờ lại bị thằng nhãi này biến thành kẻ thứ ba.
"Ông Tô, bây giờ ông đã thấy hối hận chưa, trước kia con trai của ông Đường rất muốn lấy con gái của ông đó."
"Ông Tô cũng hết cách rồi mà, ông ấy không thể giữ lời được, nếu không, Nghênh Hạ cũng sẽ không phải chịu khổ."
"Như đã nói qua, con rể mà ông lấy về, bây giờ vẫn đang ở nhà nấu cơm giặt quần áo ư."
Mấy người tuổi tác đã cao, không kiêng dè gì mà nhạo báng thế hệ sau, cười to.
Mặt Tô Quốc Diệu đỏ như gan lợn, Tưởng Lam nhéo mạnh một cái trêи lưng Tô Quốc Diệu.
Giữa khoảnh khắc hai người đang vô cùng xấu hổ, Hàn Tam Thiên mở miệng nói: "Chú Đường, gần đây chúng cháu cũng đang chuẩn bị đổi nhà, nhưng mà đang phải sửa chữa, qua một thời gian ngắn nữa, cũng mời chú đến nhà chúng cháu chơi."
Hai người Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam nghe vậy thì ngây ngẩn cả người, Tô Nghênh Hạ cũng không ngờ Hàn Tam Thiên vì giữ mặt mũi mà lại nói khoa trương như vậy, chỉ có một thời gian ngắn là được thoải mái, vậy sau đấy thì lấy tiền đâu ra?
Mặc dù bây giờ Tô Nghênh Hạ là người phụ trách dự án phía tây thành phố, nhưng đây cũng không phải là một cái hang đào vàng. Hai chiếc xe thêm hơn hai trăm nghìn nữa, đã là một khoản tiền rất lớn, nếu mà lấy tiền để đi mua nhà, bà cụ mà điều tra ra, hậu quả thế nào cũng
không dám nghĩ đến
Mà quan trọng nhất là, nếu muốn lấy lại mặt mũi thì ít nhất cũng phải sánh ngang căn nhà này của Đường Thành Nghiệp, đúng chứ? Dù Tô Nghênh Hạ có thể lấy tiền từ công ty để biến lời nói dối thành sự thật, nhưng cũng không đảm bảo sẽ mua được căn nhà tốt như này.
Tưởng Lam trừng mắt với Hàn Tam Thiên, nói: "Hàn Tam Thiên, không nói gì thì không ai nghĩ cậu bị câm đâu."
"Mẹ, con đã mua nhà xong rồi, nhưng vì tặng cho mẹ một sự ngạc nhiên, cho nên
mới không nói cho mẹ biết, tháng sau, tháng sau xin mời chú Đường đến thăm quan." Hàn Tam Thiên nói.
Đường Thành Nghiệp cười nhạt, nhìn biểu tình của Tô Quốc Diệu là biết Hàn Tam Thiên đang khoác lác, ông ta cũng đang muốn thưởng thức thêm mấy chuyện cười nữa, đáp: "Được thôi, đến lúc đó cháu đừng quên chú là được, chắc chắn chú sẽ đến thăm."