Đối với những người của những gia tộc lớn ở Thủ Đô có thể đã đến Trường Sa, tỉnh Tương Tây, Chu Dương không hề để tâm đến.
Nếu đối phương không chủ động khiêu khích anh thì anh tự nhiên cũng lười đi khiêu khích bọn họ.
Tuy nhiên, một khi đối phương có ý đồ xấu, chủ động tìm đến cửa, Chu Dương tuyệt đối không im lặng, mà sẽ để đối phương thấy nắm đấm của mình có sức mạnh đến mức nào.
“Hi hi, Chu tổng, đây là nhờ phúc của cậu, nếu không phải trước đây cậu đàm phán với Trương gia khiến họ nhượng bộ thì tiến độ của chúng ta cũng không nhanh như vậy, hơn nữa thời gian gần đây, căn bản không có ai đến gây phiền phức cho chúng ta, thậm chí, mấy tên côn đồ từng đến tìm chúng ta đòi tiền bảo kê cũng đã bị bắt rồi.”
Vương Vĩ cười nói, nhìn Chu Dương đứng trước mặt đầy sự tôn trọng.
Phải biết rằng, trước đây khi bọn họ gặp phải vấn đề, đã không ít lần phàn nàn về Chu Dương, thậm chí còn âm thầm ở sau lưng oán hận Chu Dương.
Nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại, các chi nhánh cửa hàng của họ đều phát triển thần tốc, sau khi trở thành cửa hàng con của cửa hàng trụ sở chính, công ty của họ trở thành công ty có tiếng thứ hai tại tỉnh Tương Tây.
Chỉ dựa vào điều này, cũng đã giúp bọ họ tăng thêm không ít tiếng tăm.
Quan trọng hơn, Vương Vĩ đã nhận ra rằng Chu Dương không chỉ có thế lực lớn mạnh tại Đông Hải, mà ngay cả Tương Tây cũng có danh tiếng, thực lực không hề nhỏ.
Cho nên lần này, ông ấy mới thương lượng với đối tác của mình, mời Chu Dương đến cắt băng khánh thành chi nhánh mới.
Dù sao, đây cũng được coi là chi nhánh đầu tiên khai trương, Chu Dương là người phụ trách cũng nên tham gia lễ khai mạc, cắt băng khánh thành.
“Được thôi, nếu đã như vậy, thì hãy tiến hành với cửa hàng trụ sở chính đi, lần này cũng xem như mọi người gặp đúng dịp, cửa hàng trụ sở chính đã ký hợp đồng với người đại diện hình ảnh, các bức ảnh quảng cáo cũng đã bắt đầu tiến hành tung ra thị trường, tiếp theo chúng tôi sẽ tiến hành tuyên truyền, cửa hàng chi nhánh của mấy người cũng có thể dựa vào việc là cổ đông để gây dựng danh tiếng.”
Chu Dương cười nói.
Anh không nói chi tiết việc người đại diện hình ảnh với Vương Vĩ, dù sao với sức mạnh và địa vị của Vương Vĩ, Chu Dương không cần tự mình đi nói những chuyện như vậy.
Vương Vĩ cùng mấy người khác tới cửa hàng trụ sở chính tìm Trương Tâm Di hỏi thăm, còn Chu Dương đến tìm Trần Thế Hào, anh có một số suy nghĩ muốn thảo luận với ông ấy.
Khoảng thời gian này, Trương gia dường như hoàn toàn biến mất, không chỉ không xuất hiện trong tầm mắt của mỗi anh.
Thậm chí đối với cả tỉnh Tương Tây, Trương gia hình như đã không hề tồn tại, hoặc nói là sự tồn tại của họ rất mờ nhạt.
Sự thay đổi này, Chu Dương tin rằng, không chỉ có mỗi mình anh phát hiện ra, e rằng những gia tộc khác cũng đã chú ý đến.
Quan trọng nhất là Trần Lễ và Đinh Đào đã tìm đến anh để hỏi thăm về chuyện của Trương gia.
Cũng chính nhờ điều đó mà Chu Dương mới chú ý đến khoảng thời gian này, Trương gia hình như không bất kỳ động tĩnh gì.
Tạm chưa nói tới việc mấy người Vương Vĩ tới cửa hàng trụ sở chính, sau khi hỏi thăm quản lí Trương Tâm Di về người đại diện hình ảnh, họ đã kinh ngạc và vui mừng đến mức nào, lại không biết phải thỏa thuận ra sao để giúp tuyên truyền ở các chi nhánh đặc biệt là ở thành phố Liễu.
Về phía khách sạn, Chu Dương sau khi nói suy nghĩ của mình với Trần Thế Hào, khiến Trần Thế Hào rơi vào trầm mặc.
“Cậu không phải hoài nghi nội bộ của Trương gia có vấn đề chứ?”
Trần Thế Hào im lặng một hồi, trầm giọng nói.
Trần Thế Hào cũng hết sức tán đồng với phỏng đoán và ý kiến của Chu Dương.
Dù sao, Trần Thế Hào cũng tự nhận thấy bản thân không hiểu biết nhiều về Trương gia bằng Chu Dương, hơn nữa Trần Thế Hào chưa từng tiếp xúc với Trương gia, còn Chu Dương trước đây đã từng nói chuyện và giao đấu mấy lần với người nhà đó.
Cộng thêm việc Trần gia và Đinh gia gần đây cũng đến tìm Chu Dương, nên Trần Thế Hào suy nghĩ vô cũng nghiêm túc về suy đoán của Chu Dương, ông ấy cảm thấy những điều Chu Dương nói là rất có khả năng.
Trương gia thực sự đã xảy ra chuyện.
Nếu không, chuyện lần trước Trương Luân, Trương Anh bí mật đưa người tới Trường Sa đàm phán với Chu Dương, chưa nói đến kết quả Trương gia chịu thiệt, bọn họ có thể thản nhiên chấp nhận sao.
Riêng việc tin tức họ bí mật đến Trường Sa bị rò rỉ ra bên ngoài, đối với Trương gia mà nói đã không phải là chuyện nhỏ.
Một khi điều tra rõ ràng, nhất định gây ra động tĩnh lớn.
Nhưng đã hơn nửa tháng trôi qua, Trương gia không chỉ không có động tĩnh gì, ngược lại còn giống như biến mất, ngay cả Chu Dương cũng không điều tra được chút tin tức gì liên quan.
Hơn nữa, Chu Dương đã cố gắng liên lạc với Trương Kiệt nhưng cũng không thể liên lạc được.
Tất cả những dấu hiệu này, khiến Chu Dương không thể không chú ý và nghiêm túc suy nghĩ.
“Đúng vậy, bây giờ xem ra, rất có khả năng liên quan tới việc tin tức bị tiết lộ, nếu vậy thì có lẽ họ đã tìm thấy người làm lộ tin tức ra bên ngoài.”
Chu Dương trầm giọng nói, sự nghi hoặc trêи khuôn mặt vẫn không hề giảm xuống.
“Tuy nhiên, tôi cảm thấy có một điểm kỳ lạ, đã nửa tháng trôi qua, Trương gia vẫn không hề có động tĩnh. Theo lý mà nói, nếu đã tìm thấy người tiết lộ tin tức, thì họ đã sớm xử lý rồi, nhưng họ lại kéo dài tới tận bây giờ, lẽ nào chuyện đó có liên can tới ai đó vô cùng quan trọng.”
Chu Dương nói ra suy đoán của mình.
Trêи thực tế, bây giờ người Chu Dương lo lắng nhất là Trương Kiệt.
Anh không biết mấy người trong Trương gia, đặc biệt là Trương Luân, Trương Thái Viêm có đổ hết trách nhiệm của việc đàm phán thất bại lên đầu Trương Kiệt, sau đó thuận tiện gắn tội danh để lộ tin tức lên người Trương Kiệt hay không?
Dù sao thì Trương Kiệt cũng có quan hệ với Chu Dương, là người có hiềm nghi lớn trong việc tiết lộ tin tức, hơn nữa cậu ấy cũng là người đã nhắc nhở Chu Dương phải sớm chuẩn bị mọi thứ, vì thế nói cậu ấy có hiềm nghi lớn nhất là rất thuyết phục
“Cho nên cậu đang lo lắng cho người bạn học đại học của mình, Trương Kiệt.”
Trần Thế Hào nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng cũng nhớ cái người tên Trương Kiệt.
“Ừm, đúng vậy, bất kể thế nào cũng có thể thấy Trương Kiệt là người có động cơ và năng lực làm ra những chuyện như vậy, hơn nữa bây giờ trong nội bộ Trương gia quyền phát ngôn của Trương Luân vẫn lớn hơn nhiều so với Trương Anh, Trương Thái Viêm có phần ưu ái hơn với Trương Luân, rất có khả năng sẽ nghe theo những lời của ông ta gây ra chuyện bất lợi với Trương Kiệt.”
Chu Dương không che giấu sự lo lắng của mình đối với Trương Kiệt.
Nếu nói trước kia khi hai bên đối mặt đàm phán, Chu Dương và Trương Kiệt đứng trêи hai chiến tuyến đối lập.
Hơn nữa trêи thực tế, hai người đã từng đối đầu gay gắt.
Nhưng nói cho cùng Chu Dương vẫn nhớ phần cảm tình của mình dành cho Trương Kiệt.
Loại cảm tình này tương đối đơn thuần, không hề liên quan đến Trương gia.
Do vậy, Chu Dương không muốn Trương Kiệt vì mình mà bị Trương gia gạt bỏ và chĩa mũi nhọn vào.
“Ừm, điều này thực sự rất đáng lo ngại, tuy nhiên tôi cảm thấy cậu cũng không cần suy nghĩ chuyện này quá nhiều, tôi nghĩ Trương gia bây giờ vẫn không có động tĩnh gì, gần đây lại giống như biến mất, nhất định là nội bộ có vấn đề.”
Trần Thế Hào ngẫm nghĩ rồi nhẹ giọng nói.
“Vấn đề này rất có khả năng đúng như lời nói của cậu, Trương gia tìm ra người tiết lộ tin tức, và cũng tra ra được chủ mưu đứng sau.”
“Tuy nhiên, rất có thể người chủ mưu này khiến Trương gia không thể không cẩn thận giải quyết.”
“Cho nên, khoảng thời gian gần đây, Trương gia đang tiến hành xử lý đám người đó, tôi nghĩ rằng, dựa vào sự hiểu biết của cậu về Trương gia đã có thể đoán ra những chuyện như vậy, thì người có thể khiến Trương gia kiêng dè, mất nửa tháng để điều tra, tìm kiếm mà vẫn không thể xử lý triệt để, nhất định không thể là đám người Trương Anh.”
Nghe đến đây, đôi mắt của Chu Dương rực sáng, trong đầu đột nhiên nhớ tới điều gì đó