“Đương nhiên là được, cách tuyên truyền trong kế hoạch này phù hợp nhất với người đẹp như cô. Nhưng mà, tôi vẫn muốn xác nhận với cô, đó là một khỉ tuyên truyền ra ngoài, Giang gia chắc chắn sẽ biết. Dựa trêи mối quan hệ giữa Giang gia và tôi bây giờ, sau khi nhìn thấy những tuyên truyền này, Giang gia sẽ có phản ứng thế nào, cô cần phải rõ ràng hơn tôi.”
Chu Dương cười nói, nhưng vẫn không quên nói với Giang Yến về những vấn đế có thể xảy ra,
Mặc dù Chu Dương rất tự tin về kế hoạch quảng cáo hình ảnh, nhưng hơi do dự về phản ứng của Giang gia đối với việc tuyên truyền ra ngoài.
Hoặc là nói, Chu Dương đã đoán được Giang gia sẽ làm như thế nào, chỉ là muốn xem Giang Yến có cách gì, bản thân cô ấy lại có thải độ ra sao. Nếu thái độ của Giang Yến chấn chừ, không có
quan diểm riêng về việc Giang gia sẽ có phản ứng gì. Thậm chí, nếu thực sự xảy ra den buc dó, cô ấy thậm chí không dứng cung phía mình.
Vậy thì Chu Dương sẽ một lần nữa suy nghĩ lại việc tuyên truyền.
Dẫu sao cũng không phải là không có Giang Yến là không được,
Bản thân Chu Dương cũng không muốn Giang Yến đưa ra lựa chọn khó khăn nào giữa anh và Giang gia.
“Ừ, tôi biết, nhưng chắc sẽ không có vấn đề gì đâu. Dẫu sao đây là việc riêng của tôi, còn chưa đến lượt bọn họ nói này nói kia.”
Giang Yến nghiêng đầu suy nghĩ, nói rất tùy ý. Giống như Giang gia trong mắt của cô ấy hoàn
toàn không là gì cả. Chị Linh ở bên cạnh liên tục gật đầu, bày tỏ đồng ý với lời nói của Giang Yến.
Chu Dương nhìn thấy vậy, im lặng dứt khoát lắc đầu, cảm thấy hơi cạn lời với hai người phụ nữ này.
Một người là con gái duy nhất của lão nhị Giang gia Giang Hành Nguyên, được cưng chiều đặc biệt, cũng vô cùng nổi tiếng ở tỉnh Tương Tây, có tiếng tăm cực kì lớn trong các gia tộc lớn,
Người còn lại là một tổn tại thắn bi, coi Giang Yến như một cô bé, tự xưng là chị Linh, chưa biết thân phận và tên. Thậm chí, Chu Đừng con bi mật kêu người di điều tra chị Linh, nhưng hoàn toàn không phát hiện điều gì.
“Được thôi, cô đã đồng ý, vậy thì tôi sẽ đi sắp xếp. Đến lúc đó, cô chỉ cần có mặt là được.”
Chu Dương cười nói.
Lại trò chuyện thêm vài câu nữa, hẹn Giáng sinh lại gặp mặt, Chu Dương liền trực tiếp rời đi.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, anh quả thực còn có nhiều việc phải làm.
Hơn nữa, không chỉ là việc mở chi nhánh công ty Danh Dương, còn có những việc khác.
Phải biết rằng, lần này cùng Chu Dương đến tỉnh Tương Tây, còn có người có thâm niên trong ngành truyền thông Tôn Việt.
Muốn giúp một số công ty truyền thông ở Đông Hải mở rộng thị trường truyền thông ở các thành phố khác, Chu Dương cảm thấy anh phải tiến một bước liên hệ với Trương gia hơn nữa,
Hợp tác trước đây trong ngành mỹ phẩm còn vẫn chưa đủ.
Hoặc là nói, những lợi ích mang lại cho Trương gia còn lâu mới khiến Trương gia thỏa mãn.
Bời vì cho dù không có sự gia nhập của công ty Danh Dương, thi phần của Trương gia trong ngành mỹ phẩm ở tỉnh Tương Tây đã vượt quả 80%.
Có thể nói, 80% thị trường ở tỉnh Tương Tây có liên quan đến Trương gia.
Sau khi Chu Dương rời đi, Giang Yến và chị Linh
tiếp tục trò chuyện trong quán cafe.
Thực ra cũng không có gì để nói, Chị Linh như mọi khi quở trách Chu Dương, kêu Giang Yến nhất định đừng sa vào, còn nhiều lần nói rằng Chu Dương đã có vợ. Lẽ nào người xinh đẹp như Giang Yến cũng muốn liên quan đến tình cảm và hôn nhân của người khác sao?
Dù sao đủ loại lời nói bôi nhọ Chu Dương không ngừng được nói ra từ miệng của chị Linh.
Ngay cả Giang Yến cũng bất lực. “Em biết rồi, chị Linh, em không giống với điểu chị nói đâu. Em chỉ cảm thấy Chu Dương không giống người bình thường thôi, còn chưa có tâm tư như thế.”
Giang Yen đay đẩy chị Linh, rất không hài lòng với lời nói vừa nãy của cô ấy, bĩu môi và hơi oán hận nói.
“Tốt, tốt, tốt như thế là tốt nhất. Chị nói với em, đàn ông như Chu Dương hoàn toàn không phải là thứ tốt đẹp gi, rõ ràng đã có vợ, nhưng lại liếc mắt dưa tinh với sếp của công ty mình, Thầm Bich Quân đó, em có biết không?”
“Chinh là người dẹp chủ tịch của công ty Danh Dương, cấp trêи của Chu Dương, luôn liếc mắt đưa tình với Chu Dương. Theo chị thấy, mối quan hệ giữa họ chắc chắn không bình thường.”
“Đàn ông như Chu Dương đều có lòng đa tình như thế, càng không cần nói đến các cậu ấm trong những gia tộc lớn đó, ai nấy đều đa tình muốn chết. Điều đáng hận là trong nhà lại nói với chị, thực ra khi chị còn chưa sinh ra đã chỉ định hôn ước cho chị, em nói xem có buồn cười không?” Chị Linh càng nói càng tức, thậm chí nói đến cuối
cùng, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi. Những thứ khác còn dễ nói, nhưng trong gia tộc đột nhiên nói với cô, kỳ thực khi cô còn chưa ra đời, đã chỉ định hôn ước cho cô, điều này khiến chi Linh hoàn toàn không chịu nổi, dứt khoát rời khỏi gia tộc, chạy đến tinh Tương Tây, cũng xem như là thanh tịnh.
May mắn là khi cô ấy nói những đieu này, Chu Dương không có mặt. Nếu những lời này bị Chu Dương nghe thấy, nhất định sẽ kinh ngạc đến rớt cả
cầm. Bởi vì chỉ cần từ những lời này, còn có thái độ của Giang Yen và nhϊế͙p͙ ảnh gia Dưong Chiêu Đình dối với Chị Linh, anh nhất định sẽ liên kết nghĩ đến chuyệncủa Trần Thể Hảo nói.
Chi Linh này rất có khả năng là tiểu công chúa của Thương gia rời khỏi Thương gia ở Thủ Đô.
“Chị Linh, chị bây giờ bị những chuyện này làm tức đến choáng váng, nhìn thấy đàn ông liền không vui. Cho dù chị lại chống cự đi nữa, nhưng cũng phải biết đối phương rốt cuộc là ai chứ?”
Giang Yến cũng bắt đầu đặc biệt quan tâm khi nghe lời oán trách này của chị Linh.
Giang Yến tất nhiên biết thân phận của chị Linh. Hai người quen biết nhau từ rất lâu. Hơn nữa, khi cô du học ở nước ngoài đã từng gặp gỡ sống chung với chị Linh, vô cùng tin tưởng chị Linh.
Nhưng cô vẫn rất nghi hoặc về sự xuất hiện đột ngột của chị Linh ở tỉnh Tương Tây, hơn nữa còn là tại Trường Sa.
Không phải Giang Yến chưa từng hỏi, nhưng chị Linh luôn tránh nói vấn để chính, hoàn toàn không trả lời những câu hỏi của Giang Yển.
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Yến nghe thấy chị
Linh nói về chuyện này. Là chỉ định hôn ước sao?
Giang Yến cảm thấy hơi bất ngờ,
Cô không ngà bây giờ trong xã hội này, lại còn hành vi chỉ định hôn ước này.
Lễ nào phụ huynh của cả hai bên chưa từng suy nghĩ đến tính cách tương lai của con đối phương và con mình sao?
Ngộ nhờ tính cách hai người trái ngược, hoàn toàn không phù hợp ở bên nhau, vậy thì cái gọi là chỉ định hôn ước, há không phải đang hãm hại người sao?
“Chị Linh, chị chi nghe trong nhà nói như vậy, nhưng chị hoàn toàn không quen biết đối phương. Thậm chí, ngay cả người đó là ai, chị còn không biết. Làm sao chị biết đối phương không phù hợp với chị chứ?”
“Hơn nữa, dựa vào gia thế của chị Linh chi, chắc hằn gia thế của đối phương nhất định sẽ không đơn giản đâu?”
Giang Yến chậm rãi nói, xem như là từ từ khuyên bảo chị Linh.
“Ôi, Tiểu Yến Nhi ơi, có một số chuyện không xảy ra với em, em sẽ không có cảm giác đó. Không cần biết đối phương là ai, Bây giờ, đối phương nên vui mừng vì chị không biết anh ta là ai. Nếu không, chị đầu tiên sẽ xông tìm đến nhà, tóm anh ta ra ngoài, tận tinh dạy dỗ một trận, xem hắn có dảm mơ tường đến chị Linh này nữa không?