Thời gian trôi qua rất nhanh, màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Đúng bảy giờ tối, Trần Thế Hào gõ cửa phòng
Chu Dương.
“Đến đây.”
Chu Dương bất lực đứng dậy, ánh mắt không dám nhìn lung tung, chầm chậm bước ra, mở cửa một
cách khó nhọc.
Thấy Trần Thế Hào đang chuẩn bị nói chuyện, Chu Dương vội vàng cướp lời. “Trần tổng, ông tới rồi, mau vào đi, muộn như vậy
rồi còn có chuyện gì sao?”
Chu Dương nói như vậy, cũng là bất đắc dĩ.
Vốn đĩ anh nghĩ lúc sáng, Thẩm Bích Quân chỉ tùy ý nói vài câu, trêи thực tế chẳng qua là không muốn anh ra ngoài chơi bởi trác tảng.
Nhưng chưa đến sáu giờ, trời còn chưa tổi, Thẩm Bích Quân đã lôi kéo mấy người Tạ Linh Ngọc, Tôn Liên, Trần Hân cũng đến phòng anh.
Đến tận bây giờ, mấy người bọn họ vẫn luôn nhìn
chằm chằm Chu Dương, giống như đang giám sát anh.
Chu Dương khóc không ra nước mắt, bị mấy người khoe cu nhìn chằm chằm đến khó chịu, như kiểu bản thân không mặc quần áo, rất mất tự nhiên.
Giờ khó khăn lắm mới đợi được Trần Thế Hào đến, anh cũng không nghĩ nhiều, cứ kéo Trần Thế Hào vào trong trước đã, để ông ấy cũng phải chịu đựng một loạt ánh mắt dò xét.
Trần Thế Hào mơ hồ bị Chu Dương kéo vào trong phòng, ban đầu hơi bối rối, không rõ tại sao Chu Dương làm như vậy.
Tuy nhiên, khi ông ấy nhìn rõ mấy người trong phòng, lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Mặc dù ông ấy có kinh nghiệm phong phú, song nhìn thấy tình cảnh trước mắt này, cũng cảm thấy rất
nan giải.
Huống hồ, Tôn Liên và Trần Hân đều ở trong
phòng.
Một người nhìn ông với ánh mắt tràn ngập sự áy náy, thậm chí hơi hối hận,
Người còn lại thi nét mặt không hế tin tường, trong mắt cũng ngập tràn sự thất vọng, tựa như anh húng mà bản thân sùng bái nhiều năm, kỳ thực chỉ là một kẻ cặn bã
Những ánh mắt cử nhìn chằm chằm như vậy, Trần Thế Hào không để tâm lắm, nhưng cũng không có cách nào thàn nhiên tiếp nhận.
“Ở, sao mọi người lại ở hết đây vậy, tìm Chu
Dương có chuyện gì sao? Vậy tôi về trước, đợi mọi
người nói chuyện xong, tôi lại đến.”
Không nghĩ ngợi gì, Trần Thế Hào lập tức chuẩn bị thoát thân, sau khi nói xong, cũng không dám nhìn ánh mắt của mấy người phụ nữ, trực tiếp xoay người chuẩn bị rời đi.
Hoặc là nói, ông ấy đang quay người chuẩn bị chạy khỏi hiện trường.
“Bổ, lẽ nào bố định cứ thể rời đi sao? Chẳng lẽ bố không có gì để giải thích à?”
Trần Thế Hào vừa xoay người, giọng nói của Trần Hân từ sau lưng cất lên.
Nghe được sự bất mãn và hoài nghi trong lời nói này, còn có cả chút thất vọng, đột nhiên trong lòng Trần Thế Hào cảm thấy hỗn loạn,
Cùng lúc đó, liếc mắt thấy Chu Dương nhếch môi cười, trong lòng Trấn Thể Hào thầm mắng anh một trang
Ông ấy không ngờ Chu Dương lại tàn nhẫn dển thế, vậy mà lại tập hợp mấy người phụ nữ này cùng một chỗ, đây lẽ não chinh là tot xất gì cũng phải chết
Chứng 458: Chúng tôi cũng phải đi (1)
chung sao?
Thủ đoạn lợi hại!
Cảm thán trong lòng một câu, Trần Thế Hào bất đắc đĩ quay lại, chuẩn bị vỗ về cô con gái bảo bối của mình.
Ông ấy không muốn hình tượng người bố tốt đẹp mà mình khổ tâm xây dựng gần hai mươi năm qua, bị hủy hoại trong chốc lát.
“Hân Hân, bồ không làm gì cả, con đừng nghe Chu Dương nói bậy.”
Lúc này, Trần Thế Hào một lần nữa cảm thấy mình
cần phải hạn chế sự tiếp xúc giữa Chu Dương và Trần Hân. Nếu Trần Hân một mực nghe lời Chu Dương, vậy
thì cảm tình giữa con gái với người bố như ông, rất có
thể sẽ dẫn dần phai nhạt, thậm chí trở nên tệ hơn.
Tới lúc đó, mọi chuyện cô ấy đều nói giúp cho
Chu Dương, Trần Thế Hào không dám bảo dàm bản thân sẽ không làm ra chuyện gì tàn nhẫn. “Bố, con mặc kệ, bây giờ con chi muốn nghe bố
nói một câu, có phải bố thật sự dã thương lượng
xong với anh Chu Dương, tối nay sẽ di làm chuyện
xâng bậy?”
Anh mắt Trần Hân ma hỏ, nót mặt lúc này như thế nếu Trần Thế Hào không khai báo (bành thật, cô sẽ khóc luôn ở đây.
Lần này, không chỉ Trần Thế Hào choáng váng, mà cả Chu Dương cũng sững sờ. Vốn dĩ anh không ngờ, Trần Hân lại có thủ đoạn
này.
Điều này không hề phù hợp với tính cách của cô ấy mà?
Đột nhiên, Chu Dương nhìn thấy Thẩm Bích Quân giơ ngón cái với Trần Hân.
Ngay sau đó, mọi nghi hoặc trong lòng Chu Dương đều được lý giải.
Căn bản Trần Hân không phải là người như vậy, thì ra Thẩm Bích Quân giở trò sau lưng, là cô ấy chỉ cách cho Trần Hân làm thế.
Còn về mục đích, không hề đơn giản, cô ấy đang muốn thúc ép Trần Thế Hào chủ động khai báo.
“Hân Hân, bố là người như thế nào, con còn không rõ sao? Bố sao có thể làm chuyện như vậy? Còn mấy người, tôi biết bây giờ mấy người nhất định không hể tin tưởng, cho dù tôi và Chu Dương có nói gì, mấy người cũng sẽ nghi hoặc.”
Trần Thế Hào không biết phải làm sao, nhìn thời gian, phát hiện sắp đến giờ, quyết định trực tiếp ngả bài với mấy người này.
Dù sao, tối nay ông ấy cũng không có ý định dựa
Chu Dương làm chuyện hại người. Nếu như mấy người phụ nữ nhất quyết đòi đi cùng, vậy thì cùng đi cũng được.
Dẫu sao, có ông ấy, có Chu Dương, còn có cả Ngưu Xuyên, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
“Nếu đã như vậy, mấy người đi cùng chúng tôi là được, để cho mấy người xem thử, tôi và Chu Dương rốt cuộc muốn làm gì?” Trần Thế Hào nói xong, liếc mắt nhìn Chu Dương,
ra ám hiệu, giục anh một câu bảo đảm. Chu Dương nhận được ám hiệu, đương nhiên cũng nhanh chóng tiếp lời Trần Thế Hào.
“Không sai, dù sao tối nay mọi người cũng không có việc gì, vậy thì đi cùng chúng tôi xem thử, có tôi và Xuyên Tử đó, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài
Chu Dương cười nói, trêи tế trong lòng
mång Trần Thế Hào không biết bao lần. Mặc dù Trần Thế Hào cũng được xem là bể trêи của anh, hơn nữa trong một thời gian dài, cũng đã giúp đỡ anh không
Nhưng mọi chuyện hôm nay, là do ban sáng Trần Thế Hào gây
Nói gì mà dưa anh di nơi cùng thủ vị vui vẻ
Bị Thẩm Bích Quân nghe thấy, đương nhiên không
thể bình an vô sự.
Có điều may là chuyện này, chỉ có mấy người trong số bọn họ nghe được, những người khác vẫn chưa biết.
Nếu không, sẽ xảy ra chuyện gì, Chu Dương căn bản không có cách kiểm soát.
“Ha ha, đây là tự anh nói nha? Không phải là chúng tôi ép anh, hứ, nhìn kiều này, bây giờ các anh cũng nên chuần bị đi rồi nhỉ? Vậy thì đưa chúng tôi đi cùng đi!”
Thẩm Bích Quân cười nói, kéo tay Tạ Linh Ngọc và Trần Hân, đắc ý đứng dậy, đi thẳng ra cửa. Như thể mọi thứ trước đó chưa hề tổn tại. Ngay lập tức, bốn người phụ nữ rời khỏi căn
phòng, đi xuống cầu thang.
Trong phòng, hai người Chu Dương và Trần Thế Hào đưa mắt nhìn nhau, Trấn Thế Hào thậm chí còn trừng mắt với Chu Dương,
“Đi thôi, có lòng tốt đưa cậu di mở mang kiến thức mà giờ lại thành ra thế này.”
Trần Thế Hào phẫn nộ nói, cũng nhanh chóng rời
di.
Chu Dương vô cùng bất đắc di, cảm thấy thật sự bất lực về chuyện Thẩm Bích Quân đột nhiên đưa
những người khác đến phòng mình, hơn nữa anh cũng không biết phải làm sao.
Anh cũng không thể đuổi người ra khỏi phòng
được.
Hơn nữa, Tạ Linh Ngọc cũng đi cùng.
Làm như vậy, dường như không thích hợp lắm, Đoàn người nhanh chóng tập hợp lại, vì có tất cả sáu người, nên đi hai chiếc xe.
Mà hai chiếc xe này đều do Tôn Liên chuẩn bị. Dẫu sao, Tương Tây cũng là địa bàn của Tôn Liên, sắp xếp vài chiếc xe, cho dù là xe sang trọng, cũng không thành vần để với bà ấy.
Ngay sau đó, một chiếc Aston Martin và một chiếc Bentley, chẩm chậm rời khỏi bãi đỗ xe dưới tầng hầm khách sạn.