Cái gọi là một tấm vé cổng chỉ có thể vào một người, chẳng qua chỉ là hành động vô cùng sai sót.
Hễ là một số câu lạc bộ hay bữa tiệc cao cấp hàng đầu, có một tấm vé thì đại diện cho thân phận cao quý của bạn, đương nhiên có quyền dẫn theo những người bạn đồng hành.
Mấy người họ bước vào trang viên, khung cảnh trước mắt chợt sáng lên.
Mặc dù là ban đêm, nhưng trong trang viên ánh đèn sáng rực, chẳng khác ban ngày là bao.
Không giống với trang trí trong trang viện của Giang gia, Trương gia và Trần gia, khi vừa bắt đầu
bước vào là một rừng cây, rừng tre hoặc là rừng thông.
Trang viên này, ngay khi bước vào, trước mặt có một quảng trường rộng lớn.
Lúc này, có khoảng mấy trăm người dứng trong
quảng trường
Chu Dương nhin thấy, phát hiện hầu hết đều là người trẻ tuổi, cüng có một số người gần bằng tuổi với Trần Thế Hào, nhưng rất it, mà còn rất khiêm tốn.
Đương nhiên, sẽ không thiếu những người phụ nữ xinh đẹp ở nơi như vậy.
Chu Dương nhìn sơ qua, phát hiện có ít nhất gần hai mươi người đẹp, chấm điểm đánh giá những người có thể từ tám điểm trở lên.
Có điều, Chu Dương chưa kịp nhìn hết, thì bị Thẩm Bích Quân thô bạo ngăn chặn, khiến anh phải thu hồi ánh mắt.
“Đi thôi, chúng ta tìm một nơi để nghỉ ngơi trước. Cuộc đấu giá đoán chừng phải đợi đến chín giờ mới bắt đầu.”
Trần Thế Hào cười nói, dẫn dấu đi về một nơi. Mấy người Chu Dương cũng đành phải cùng đi
theo
Dẫu sao, bọn họ quả thực không quen thuộc với nơi này, cũng không hiểu các quy tắc ở đây.
Nếu làm chuyện xấu gì đó trái với quy tắc khiến người đứng ra tổ chức bất mãn, vậy thì được một mất mudi
Hdn nữa, bây giờ còn chưa đến chín giờ, cách thời điểm bắt đầu vẫn còn một khoảng thời gian không ngắn, nghi ngơi một chút cũng là bình thường.
“Mọi người nhin những người này, mặc dù đều rất trẻ tuổi, nhưng hầu hết đếu là dối thủ cạnh tranh của người thừa kế có quyền lực trong gia tộc họ. Nếu
không, bọn họ sẽ không thể có được vé cổng để
vào.” Trần Thể Hào chỉ vào những người trẻ tuổi xung
quanh, nhỏ giọng giải thích.
“Còn với những người gần bằng tuổi tôi, đoán chừng đã là gia chủ của gia tộc rồi, dẫu sao thế hệ già bây giờ đoán rằng đang tận hưởng hạnh phúc, hoặc là chỉ ngồi không ở nhà!”
Chu Dương gật đầu, theo lời giải thích của Trần Thế Hào, anh cũng có sự phân chia đại khái về những người có mặt ở đây rốt cuộc là ai.
Tùy ý chọn một người trong số những người này, e rằng đều có sự tồn tại như Trương Luân và Trương Anh ở Tương Tây.
Còn về Trương Kiệt, trong mắt dám người ở đây,
có thể chỉ là một cậu ấm chơi bời lêu lổng.
Có điều, Trương gia là một trong năm gia tộc lớn ở tỉnh Tương Tây, hai người Trương Luân và Trương Anh vẫn có một chút sức ảnh hưởng ở tỉnh Tương
Tây
Lễ ra bọn họ nên sẽ đến.
Tuy nhiên Chu Dương đã tìm cả nửa ngày cũng không phát hiện bắt ki người quen nào.
Thậm chí, ngay cả Dư gia, Đồ gia Đường gia và Giang gia cũng không xuất hiện,
“Tại sao không nhìn thấy người của tỉnh Tương
Tây? Lẽ nào bọn họ không biết sao?” Chu Dương nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Có thể phải muộn hơn chút, hoặc bọn họ đã đến từ lâu, nhưng không ở nơi này, đợi đến chín giờ, cậu
sẽ biết.” Trần Thế Hào không nói nhiều, dường như đã nhìn thấy một người quen, vô thức đứng dậy, đi về phía không xa.
Chu Dương cũng nhìn thấy Trần Thế Hào đi đến trước mặt một người trung niên, mìm cười chào hỏi đối phương, hơn nữa còn đập vào ngực nhau.
Xem ra, mối quan hệ của họ rất tốt. Lẽ nào vé vào cổng của Trần Thế Hào được lấy từ
trong tay người đó? Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng Chu Dương lại cảm thấy trôi qua thật chậm,
Bởi vì không có người quen ở dây, mà anh phải đối mặt với ánh mắt dò xét và giám sát của Thẩm Bích Quân, khiến anh không thể tùy ý nhìn lung tung, đặc biệt là những người phụ nữ xinh dẹp đo, cho nên dường như mỗi giấy, theo Chu Dương thấy, giong như là một giờ.
Trong nháy mắt, Chu Dương cảm thấy sự kiên nhân của anh đã bị mất sạch
Đột nhiên, đôi mắt của Chu Dương sáng lên, trong lòng cũng chợt kinh ngạc. Cuối cùng anh cũng thấy một người quen.
Có điều người quen này không phải là Trương Kiệt, cũng không phải là kẻ có thù với anh.
Mà là Giang Yến.
Bên cạnh Giang Yến, chính là chị Linh.
“Chu Dương, anh đang nhìn gì vậy, không muốn đôi mắt này nữa à?”
Bích Quân tức giận đe dọa, vừa nhìn thấy ánh mắt này của Chu Dương, trong lòng cô cảm thất rất không thoải
Điều khiến cô càng tức giận hơn là cô không ngờ có nhiều phụ nữ xinh đẹp đây như vậy.
Mặc dù vô cùng tự tin vào bản thân và Tạ Linh nhưng quả thực có nhiều cô gái xinh đẹp ở
Mặc dù đều không bằng cô và Tạ Linh Ngọc, nhưng cũng không kém quả
Điều quan trọng nhất là, số lượng phụ nữ xinh đẹp nhiều, mà còn mặc hơi it, rất nhiều người mặc rất mát qua có thể thấy một số trí không thể miêu
Cho dù Thẩm Bích Quân có năng lực kháng cự với những điều đó, lúc này trêи mặt cũng hơi đỏ.
Trêи thực tế, trong lòng Thẩm Bích Quân đã thẩm mắng Trần Thế Hào và Chu Dương được một lúc.
Mặc dù họ hứa thể đảm bảo, tuyệt đối không có thứ gì đó không thể diễn tả được.
Nhưng những chuyện trước mắt vẫn khiến Thẩm Bích Quân cảm thấy áp lực to lớn.
Bây giờ Chu Dương lại giống như nhìn thấy thứ gì đỏ rất nổi trội, đôi mắt gần như phát sáng, mãnh liệt nhìn về một hướng, đương nhiên gây ra sự bất mãn trong lòng Thẩm Bích Quân.
Vừa ngăn Chu Dương nhìn lung tung, Thẩm Bích Quân vừa nhìn theo ánh mắt của Chu Dương.
Giây tiếp theo, Thẩm Bích Quân cảm thấy hồi hộp
ngạc nhiên.
Sao có thể là cô ấy?
Dĩ nhiên Thẩm Bích Quân quen biết Giang Yen. Hơn nữa cô càng biết về thân phận của Giang
Yên
Nhưng cô tuyệt đối không ngờ Giang Yến vậy mà cũng sẽ xuất hiện ở ndi này.
Trần Thế Hảo vừa này không phải mới nói, những
người trẻ tuổi có thể đến dây hấu hết là tng cử viên.
cho người thừa kế gia tộc của riêng họ sao? Lẽ nào Giang Yến là ứng cử viên của Giang gia
sao?
Thẩm Bích Quân cũng nhìn thấy chị Linh, nhưng Thẩm Bích Quân không có nhiều lòng thù địch với chị Linh cho lắm. Dẫu sao, sau lần đầu tiên Thầm Bích Quân gặp chị Linh, quay về phân tích cẩn thận, trong lòng đã
hiểu hơn nhiều về tính cách của cô ấy, cảm thấy rất
yên tâm về Chi Linh nên bỏ qua sự cảnh giác.
“Sao cô ấy lại đến đây?” Thẩm Bích Quân khẽ cằn nhằn. “Ai đến đây?” Giọng nói này đương nhiên không tránh khỏi tại
của Tạ Linh Ngọc, Tạ Linh Ngọc cũng rất tò mỏ, cô ấy trong miệng của Thẩm Bích Quân rốt cuộc là ai, hơn nữa lắng nghe giọng điệu, hình như rất không vui với việc đối phương đã đến đây.
“Này, người dó ở dẳng kia, dại tiểu thư của Giang gia, con gái duy nhất của Giang Hành Nguyên, Giang Yến.”
Thẩm Bích Quân bất lực cho tay vào Giang Yên, “Là cô ấy?”
Ta Linh Ngọc hơi ngạc nhiên, nhìn Giang Yên, trong lòng chợt cảm thấy kinh ngạc.
Tạ Linh Ngọc đương nhiên biết Giang Yến, cũng biết chuyện Giang Yến đảm nhiệm vai trò người đại
diện hình ảnh của công ty Danh Dương. Hơn nữa, Tạ Linh Ngọc càng hiểu rõ về tiếng tăm của Giang Yen ở tinh Tương Tây.
Tạ Linh Ngọc trước giờ không cho rằng mình và Giang Yến cùng thuộc một nhóm người, cũng không cho rằng giữa các cô sẽ có mối liên hệ.
Không ngờ hôm nay lại có thể gặp Giang Yến ở Có điều, chuyện này chắc không có mối liên quan
đây.
gì với bọn họ mới đúng.
Suy cho cùng, bên cạnh Giang Yễn cũng có người, mà bọn họ đi theo Trần Thế Hào dến dây, hai bên chắc hằn không được xem là cùng một nhóm người đầu?