Chàng Rể Đại Gia

Chương 483: Phản ứng của giang gia





Chương 483: Phản ứng của Giang gia

Lần này quả thực ông ta đã dọa mọi người kinh hãi một phen.

“Hừ, hét gì mà hét, lẽ nào chúng tôi nói gì sai à?”

“Đúng vậy, bản thân có vấn đề, không biết dạy con gái, bây giờ xảy ra chuyện cũng không chịu suy nghĩ cẩn thận, ngược lại còn gào thét lớn tiếng với chúng tôi, muốn làm gì hả? Nghĩ rằng chúng tôi dễ bắt nạt lắm sao?”

“Hừ, xem ra Giang gia này, về sau chúng tôi không thể nói chuyện nữa đúng không?”



Lần này mọi người bị Giang Hành Nguyên dọa một trận, nhất thời phản kϊƈɦ trở lại, dường như còn hà khắc hơn so với trước đó.

“Các người nói đủ chưa hả? Chuyện này rốt cuộc là thế nào, còn chưa có kết luận, bây giờ các người đã nôn nóng như vậy muốn đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu Giang Yến, rốt cuộc là muốn làm gì?”

Ánh mắt lạnh lùng của Giang Hành Nguyên liếc nhìn mọi người, thầm ghi nhớ những người vừa nãy đã nhằm vào ông ta.

Chuyện Giang Yến trở thành đại sứ hình ảnh của công ty Danh Dương, trước đây ông ta không hề hay biết, cho đến khi công ty Danh Dương tuyên truyền rầm rộ, ông ta mới biết đến.

Khoảnh khắc đó, Giang Hành Nguyên không biết thế giới nội tâm của mình rốt cuộc đã biến thành hình dạng gì.

Ông ta chỉ nhớ đầu óc của mình lúc đó chỉ là một mảng trắng xóa, căn bản không biết bản thân đang nghĩ gì, đang nhìn những gì, hay đang nói câu gì.

Cho dù là ở đây, khi nhiều người của Giang gia đều đang dùng lời lẽ cay nghiệt để lên án tội lỗi của ông ta, Giang Hành Nguyên cũng vẫn thất thần, sững sờ.

Một nghi vấn vô cùng lớn hiện ra trong đầu ông ta.

Vì sao Giang Yến lại trở thành người đại diện hình ảnh của công ty Danh Dương.

Sao Giang Yến có thể trở thành người đại diện hình ảnh của công ty Danh Dương?

Tên Chu Dương đó rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì có thể khiến Giang Yến đồng ý?

Nếu như là tiền, là một đại tiểu thư của Giang gia, con gái một của Giang Hành Nguyên, căn bản cũng không cần lo lắng đến chuyện tiền bạc, chỉ cần Giang Yến muốn mấy triệu, mấy trăm triệu chỉ cần nói ra.

Giang Hành Nguyên tuyệt đối sẽ đáp ứng cho Giang Yến.

Huống hồ, Giang Hành Nguyên cũng không nghĩ rằng, Chu Dương và công ty Danh Dương sẽ vì chuyện Giang Yến trở thành đại sứ hình ảnh, liền cho cô hơn mười triệu tệ, thậm chí thù lao còn nhiều hơn thế nữa.

Mặc dù Giang Hành Nguyên cho rằng nếu như con gái của mình thật sự làm đại diện cho công ty khác, cũng sẽ đáng với giá tiền đó.

Nhưng ông ta cảm thấy hình như Chu Dương không hề hào phóng như vậy.

Vậy là vì danh tiếng ư?

Với thực lực của Giang gia ở tỉnh Tương Tây, còn có tư chất của bản thân Giang Yến, đã vô cùng có tiếng tăm ở đây, hầu như ai cũng biết đến.

Thậm chí ngay cả những tỉnh khác, cũng có vài gia tộc biết đến sự tồn tại của Giang gia, đến mức thông qua gia tộc khác ở tỉnh Tương Tây muốn liên lạc với Giang gia, mơ hồ tỏ ý muốn kết thông gia.

Trong số những gia tộc này, thậm chí còn có đại gia tộc lớn của Thủ Đô.

Vì thế, Giang Yến căn bản không thể là vì danh tiếng.

Vậy…

Giang Hành Nguyên mơ hồ, ông ta không biết tất cả những thứ này là vì sao.

Hơn nữa, khoảnh khắc biết được sự thật đó, Giang Hành Nguyên bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mình có cảm giác đau thắt, mơ hồ đã đánh mất thứ gì đó, giống như một bảo vật mình trân quý nhiều năm.

“Hừ! Giang Hành Nguyên, ông đừng ở đây mà càn quấy nữa, chuyện Giang Yến đã như vậy, ông làm bố của nó, không thể đổ lỗi cho người khác, ông nhất định phải chịu trách nhiệm!”

Nhưng đối mặt với sự gầm thét giận dữ của Giang Hành Nguyên, mọi ngươi căn bản không hề nể mặt.

Giang Yến trở thành đại sứ hình ảnh của công ty Danh Dương, đã mất hết thể diện của Giang gia rồi.

Đường đường là Giang gia, không chỉ không trừng trị kẻ thù là Chu Dương, ngược lại, đại tiểu thư của Giang gia lại còn gần gũi với Chu Dương như vậy, hơn nữa còn trở thành đại sứ hình ảnh cho công ty Danh Dương của Chu Dương.

Chuyện này truyền ra ngoài, Giang gia của ông ta sẽ trở thành đối tượng để cười nhạo của cả tỉnh Tương Tây.

Uy tín mà Giang gia đã gây dựng nhiều năm, vào lúc này cũng dần dần sụp đỗ, cho đến khi sụp đỗ hoàn toàn.

“Được rồi, chuyện này nên làm thế nào, tôi muốn cháu phải đưa ra được biện pháp, chúng tôi biết, Giang Yến là con gái một của cháu, cháu vô cùng quan tâm nó, nhưng chuyện đã xảy ra như vậy, khó tránh khỏi việc anh quản giáo không hiệu quả, thậm chí là đã nuông chiều quá mức.”

Giang Trực Phong thờ ơ nói, nghe có vẻ là đang nói chuyện với Giang Hành Nguyên, nhưng ánh mắt lại không nhìn ông ta, mà vẫn luôn đặt trêи người gia chủ – Giang Phàm Lưu.

Dẫu sao, chuyện của Giang Yến nếu muốn đưa ra quyết định cuối cùng, nhất định phải để gia chủ Giang Phàm Lưu lên tiếng.

Bất luận là kẻ khác, cho dù là Giang Hành Nguyên, Giang Trực Phong, muốn bảo vệ Giang Yến, hoặc khiển trách Giang Yến, thì cuối cùng cũng không được tính.

“Đúng vậy, gia chủ, ông mau chóng quyến định đi, chúng tôi cũng sẽ xử lý nhanh chóng, để cố gắng áp chế dư luận giảm xuống nhỏ nhất.”

“Không sao, chuyện này bây giờ vẫn chưa bị lan truyền rộng, một vài nơi chắc chắn vẫn chưa biết được tin này, nếu chúng ta kịp thời giải quyết, nói không chừng có thể bù đắp lại một vài tổn thất.”

“Gia chủ, mau chóng quyết định đi, Giang gia không đợi được rồi, nếu không đợi đến lúc Dư gia, Đỗ gia, Đường gia tìm đến tận cửa, thì chúng ta sẽ càng bị động hơn.”



Mọi người nhao nhao nhìn về phía gia chủ Giang Phàm Lưu, nói với giọng điệu sốt ruột.

Nhất là khi nói đến Dư gia, Đỗ gia, Đường gia, bầu không khí của cả đại sảnh đột nhiên trở nên căng thẳng.

Tất cả mọi người đều biết, trước mắt Giang gia có mối liên hệ liên minh với ba đại gia tộc khác, mọi người cùng nhau hợp tác, chĩa mũi nhọn vào Trương gia, muốn Trương gia tan rã, chiếm đoạt sản nghiệp của họ.

Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện của Giang Yến, nếu Giang gia không thể giải quyết ổn thõa, vậy ba gia tộc khác nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Đến lúc đó, bọn họ tìm đến cửa, đòi Giang gia phải đưa ra lời giải thích.

Thật sự đến lúc đó, tình cảnh của Giang gia sẽ càng thêm bị động.

Thậm chí, có khả năng vì chuyện của Giang Yến, khiến cho những hành động phía sau của Giang gia, ở đâu cũng sẽ gặp phải ngăn chặn, cuối cùng có lẽ trong việc phân chia chiến lợi phẩm cũng sẽ rời vào thế yếu.

Đây là chuyện không nhỏ, cho dù có tính thế nào, bây giờ Giang gia cũng phải có một quyết định.

Sắc mặt của Giang Hành Nguyên đỏ bừng, khóe miệng hơi co rúm lại, còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn bộ dạng lòng đầy căm phẫn của mọi người, nhất thời không biết nên nói gì.

Tình hình bây giờ, cho dù ông ta nói gì, đều không thể thay đổi chuyện Giang Yến trở thành đại sứ hình ảnh của công ty Danh Dương.

Trái lại, nếu như ông ta cứ khăng khăng muốn gỡ tội cho Giang Yến, còn có thể bị người khác nắm được điểm yếu, để sau này bọn họ lúc nào cũng sẽ nhắm vào mình.

Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang gia chủ Gang Phàm Lưu.

Trong ánh mắt của Giang Hành Nguyên chứa đầy sự khó chịu, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể cố nén lại.

Còn sắc mặt Giang Hành Phương vẫn bình tĩnh, ngay cả khi mọi người chĩa mũi nhọn vào Giang Hành Nguyên, ông ta cũng không tỏ ra bất cứ quan điểm hay phát biểu ác ý nào, thậm chí, đến một câu cũng không nói.

Mà nét mặt của Giang Hành Quảng lại có vẻ vui sướиɠ, mừng thầm.

Tình hình bây giờ của Giang Hành Nguyên, khá giống với tình cảnh của Giang Hành Phương khi Giang Bắc bị đánh tàn phế lúc trước.

Hiện giờ anh cả Giang Hành Phương đã mất đi tư cách cạnh tranh chức gia chủ, cấp bậc bị hạ xuống hàng thứ hai trong Giang gia.

Lúc này, có phải Giang Hành Nguyên cũng sẽ bước theo gót anh cả Giang Hành Phương hay không?

Trong lòng Giang Hành Quảng đã bắt đầu xao động.

Ông ta thậm chí đã bắt đầu ảo tưởng, nếu mọi thứ đều trở thành sự thật, vậy có phải ông ta có thể đứng đầu rồi không.

Lúc này, sắc mặt của gia chủ Giang Phàm Lưu vẫn thờ ơ hờ hững nhìn mọi người bên dưới.

Cho dù ba đứa con trai của mình, hay là thành viên khác của gia tộc, nét mặt của mọi người đều nằm trong tầm mắt của ông ta.

Trong lòng ông ta cũng đã có tính toán từ sớm.

“Hành Phương, trước đây ta từng nói, chuyện tìm bác cả của con giúp Giang Bắc xem vết thương, bây giờ đã nhận được hồi âm của bác cả con, cuối năm nay ông ấy sẽ trở về một lần, lúc đó con đưa Giang Bắc đến tìm ông ấy đi, còn bây giờ cứ để Giang Bắc tĩnh dưỡng đàng hoàng.”

Giang Phàm Lưu không tỏ thái độ với chuyện của Giang Yến, mà ngược lại còn nói chuyện với Giang Hành Phương.

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều sững sờ, đần mặt ra nhìn Giang Phàm Lưu và Giang Hành Phương.

Đây là ý gì?

Bác cả gì chứ?

Còn cả Giang Bắc gì nữa?

Người của Giang gia vẫn đang suy nghĩ, bác cả trong lời nói của Giang Phàm Lưu là ai, mà lại còn liên quan đến tên phế vật Giang Bắc kia, sắc mặt của Giang Trực Phong hơi biến đổi.

———————–