Chàng Rể Đại Gia

Chương 487: Về giang gia





Chương 487: Về Giang gia

Những người quen biết Giang Yến đều đang than thở tại sao Giang Yến lại trở thành đại sứ của công ty Danh Dương. Lẽ nào cô ấy không biết ân oán giữa Chu Dương và Giang gia sao?

Điều này căn bản không ai hiểu được.

Lẽ nào tất cả những ân oán giữa Giang gia và Chu Dương đều đã được giải quyết? Hai bên đã hòa hợp lại với nhau sao?

Nhưng như vậy thì không hợp lý.

Bởi vì suy cho cùng đã từng có ân oán, nếu muốn giải quyết hóa giải mọi chuyện, thì chắc chắn phải có một bên cúi đầu trước.

Bây giờ xem ra, Chu Dương và Giang gia, đều không giống là người có thể cúi đầu hạ mình trước, hơn nữa cũng không có tin tức nào truyền ra bên ngoài về việc ai là người đầu tiên cúi đầu.

Cho nên, rất nhiều người tò mò về chuyện này, họ đều cố gắng tìm hiểu nguyên do bên trong vụ việc.

Tuy nhiên, vì công việc tuyên truyền được thực hiện liên quan đến các kênh tuyên truyền của Trương gia, với sự giúp đỡ và che chắn của Trương gia, đương nhiên người ngoài không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào.

Những người không biết về mối quan hệ giữa Giang Yến và Giang gia, họ đã vô cùng ngạc nhiên trước việc đột nhiên Giang Yến trở thành người đại diện hình ảnh.

Trong ấn tượng của họ, họ hầu như chưa từng thấy một người tuyệt đẹp như Giang Yến.

Ngay cả những người nổi tiếng mà họ đã thấy trước đây, so sánh với Giang Yến, nhiều nhất thì cũng chỉ ngang bằng.

Nhưng trêи người Giang Yến lại có một sự tự tin và cao quý mà những ngôi sao nổi tiếng khác lại chưa từng có.

Đặc biệt là đôi mắt của Giang Yến, sự tự tin và quý phái được bộc lộ từ đôi mắt đó, cho thấy đây không phải là một người bình thường.

Thậm chí, một số người nhìn thấy poster tuyên truyền của Giang Yến, liền nhìn chằm chằm vào poster đó không rời mắt, nhưng rất nhanh liền cảm thấy ngượng ngùng.

Trước đêm Giáng sinh, đêm bình an.

Chu Dương, Thẩm Bích Quân, Tạ Linh Ngọc, Tô Vỹ, Trần Thế Hào và những người khác, tụ lại cùng nhau, tính tổng thể cũng khoảng gần năm mươi người.

Tất cả đều đến thành phố Liễu, tiến hành làm một đợt chuẩn bị các khâu cuối cùng và sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện.

Ngày mai là Giáng sinh, chi nhánh công ty Danh Dương ở thành phố Liễu, cũng là chi nhánh đầu tiên của công ty Danh Dương tại tỉnh Tương Tây sẽ chính thức khai trương.

Lần này, ngoài các đối tác của Vương Vĩ, còn có đại diện của công ty Danh Dương là Thẩm Bích Quân và Chu Dương.

Tạ Linh Ngọc, Vương Đại Lục, Chu Hạo và những đối tác khác cũng đến tham dự lễ khai trương với tư cách khách mời.

Đồng thời, họ cũng tìm hiểu học hỏi một chút về kinh nghiệm và quy trình.

Dù sao thì sau khi mở chi nhánh đầu tiên ở thành phố Liễu, thì họ cũng sẽ tiếp tục mở thêm một vài chi nhánh khác.

Tất cả điều này, cũng coi như là giai đoạn đầu của hạng mục phát triển các chi nhánh của Công ty Danh Dương ở tỉnh Tương Tây.

“Mọi thứ đã sẵn sàng chưa? Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”

Chu Dương tìm mấy người Vương Vĩ đến, sau đó anh nghiêm túc hỏi.

Chi nhánh này ở thành phố Liễu, là chi nhánh đầu tiên của công ty Danh Dương mở ở tỉnh Tương Tây, việc khai trương của nó mang tính biểu tượng hơn là thực tế.

Tuy nhiên, Chu Dương cũng không phải vì nguyên nhân này mà cảm thấy ý nghĩa thực tế của chi nhánh ở thành phố Liễu không nhiều, anh thấy rằng một buổi lễ mang tính biểu tượng như lễ khai trương thì tất nhiên phải làm cho hoàn hảo một chút.

Ngay cả khi nó không hoàn hảo tuyệt đối, thì cũng phải đảm bảo rằng không để một thiếu sót và sai lầm nào xảy ra, tránh cho lễ khai trương chi nhánh ở thành phố Liễu bị người ngoài cười nhạo.

“Anh yên tâm đi, Chu tổng, chúng tôi đã sắp xếp mọi thứ, hơn nữa chúng tôi cũng đã mời một số phương tiện truyền thông địa phương ở thành phố Liễu để giúp chúng ta quảng bá tuyên truyền rồi.”

Vương Vĩ cười nói, trong lòng ông ấy đang rất phấn khích.

Là một trong những đối tác của chi nhánh ở thành phố Liễu, mà chi nhánh thành phố Liễu lại là chi nhánh đầu tiên của công ty Danh Dương, ngày mai chính là lễ khai trương chính thức, cho nên chuyện này vô cùng ý nghĩa đối với ông ấy.

Đây có thể nói là một khởi đầu mới cho sự nghiệp của Vương Vĩ và khởi đầu này sẽ là bước đầu cho sự nghiệp tươi sáng của ông ấy.

Vương Vĩ gần như có thể nhìn thấy một luồng tiền giấy đang bay vù vù lao về phía ông.

“Chỉ là, Chu tổng, liệu cô Giang có thực sự xuất hiện ở buổi lễ khai trương ngày mai không? Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”

Đột nhiên, âm thanh của Vương Vĩ dừng lại, liếc nhìn Chu Dương, trong mắt lóe lên sự lo lắng.

Chu Dương đương nhiên hiểu lời vừa giờ của Vương Vĩ là có ý gì.

Đó là lo lắng ngộ ngỡ bị Giang gia ngăn cản.

Tuy nhiên, bây giờ Chu Dương cũng không thể đảm bảo 100% với Vương Vĩ được. Dù sao, chuyện này anh không thể biết được liệu Giang gia có can thiệp hay không, nhưng anh có thể xác định một điều đó chính là Giang Yến chắc chắn sẽ xuất hiện ở buổi lễ khai trương ngày mai.

Còn về phần Giang gia, Chu Dương nghĩ có thể họ sẽ phái người đến ngăn chặn, nước dâng đất chặn, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn cả.

Hơn nữa, lễ khai trương chi nhánh thành phố Liễu không phải là chuyện nhỏ. Vẫn còn nhiều người chú ý đến, cho dù đó là năm gia tộc lớn của tỉnh Tương Tây, hay một số gia tộc nhỏ, hoặc thậm chí một số cá nhân có thực lực khác. Chỉ sợ là họ đều đang quan sát.

Nếu Giang gia không ngại bị đồn thổi xấu ở tỉnh Tương Tây, vậy thì họ có thể lựa chọn gây rối ầm ĩ một trận, cũng giống như lần đó Chu Dương náo động ở bữa tiệc của Giang gia.

Nhưng lần này, Chu Dương sẽ không để Giang gia dễ dàng thành công.

Thời điểm này ở Giang gia, Trường Sa.

Giang Yến trở về Giang gia cùng với chị Linh, cần phải xử lý một số chuyện, sau đó nhanh chóng đến thành phố Liễu.

Dù sao thì thành phố Liễu và Trường Sa cũng ở cạnh nhau, cho nên chỉ cần lái xe hai ba tiếng là có thể đến nơi.

Chỉ là ngay lúc Giang Yến vừa về đến Giang gia, liền cảm nhận được bầu không khí của Giang gia có chút kỳ lạ.

Suốt quãng đường về phòng mình, Giang Yến hầu như không gặp phải một thành viên nào của Giang gia cả.

Đám người giúp việc nhìn thấy cô ấy, thì ánh mắt của họ hơi lạ thường, hoặc né tránh cô.

“Tiểu Yến Nhi, nhà em thật là kì quái, có chuyện gì xảy ra sao?”

Chị Linh bước vào phòng của Giang Yến, một cũng không cảm thấy lạ lẫm, cô ấy lập tức đặt ʍôиɠ xuống giường, rồi thuận tiện nằm xuống, thoải mái nhắm mắt lại.

Hôm nay, kết hợp với một số kế hoạch tuyên truyền do Chu Dương sắp xếp, Chị Linh đã ở bên Giang Yến suốt chặng đường, vì vậy cô ấy cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời.

Bây giờ đang ở trong phòng của Giang Yến, cho nên cô ấy không hề câu nệ nữa, muốn thoải mái thả lỏng ra sao thì làm thế đó.

Nhưng đối với bầu không khí kỳ lạ của Giang gia, chị Linh đột nhiên cảm thấy hơi tò mò.

“Em cũng không biết, mấy ngày nay em không về nhà, có điều chắc cũng không phải chuyện gì lớn đâu, mà nếu như là chuyện lớn thì sao em có thể không biết được.”

Giang Yến suy nghĩ một lúc, mặc dù cô ấy cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cô ấy không biết vấn đề nằm ở đâu.

“Ha ha, nhưng chị luôn cảm thấy đám người nhà em dường như đều cố gắng tránh ánh nhìn của em. Rất có khả năng chuyện này liên quan đến em.”

Chị Linh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ngập ngừng muốn nói.

“Em nói xem có phải là do bên Chu Dương tuyên truyền quy mô quá lớn, khiến cho Giang gia phát hiện ra rồi, vậy nhà em có phản đối hay không?”

Đột nhiên, chị Linh nghĩ ra điều gì đó, trực tiếp ngồi bật dậy, nghiêm túc nói với Giang Yến.

Nếu thực sự giống như những gì cô ấy nói, thì lần này Giang Yến trở về Giang gia, không thể bình yên như vậy được.

Ít nhất, ngày mai họ muốn rời khỏi Giang gia chỉ sợ không hề dễ dàng.

“Tiểu thư, nhị lão gia tìm cô.”

Lúc này, một giọng nói kính cẩn của nữ giúp việc vang lên.

Khi chị Linh nghe thấy vậy, cô ấy lập tức đứng dậy, nhìn Giang Yến, sắc mặt trong phút chốc trở nên nghiêm túc hơn.

———————–