Không đúng, vừa nghĩ đến Giang Yến cũng có cảm tình với thằng nhóc này, chị Linh không hiểu sao mình lại cảm thấy cô đơn, một cảm giác trống rỗng bỗng xuất hiện.
Mới vừa rồi khi nhìn thấy Giang Yến tới đây, trong lòng cô đã cảm thấy vui vẻ hẳn lên.
Nhưng giờ nghĩ lại mới thấy, Giang Yến tới đây là vì có tình cảm với Chu Dương, hơn nữa chuyện này không phải cô tự suy đoán, mà cô đã tận mắt nhìn thấy lúc ở Giang gia.
Khi Giang Hành Nguyên hỏi Giang Yến có phải đã có ý gì đó với Chu Dương hay không, lúc ấy chị Linh nhìn thấy gương mặt Giang Yến ửng đỏ, thậm chí hai lỗ tai cũng đỏ hết lên.
Giờ ngẫm lại, chị Linh cảm thấy chính mình mới là người thô lỗ.
Báu vật mà cô thích nhất, trân quý nhất giờ lại có cảm tình với Chu Dương, chỉ cần nghĩ đến đây là chị Linh lại hận mình không thể đứng dậy, đi thẳng tới trước mặt Chu Dương, sau đó đánh anh mấy đấm, coi như trút hết sự bực dọc trong lòng.
…
Chu Dương càng bối rối hơn.
Anh không hiểu rốt cuộc là chị Linh bị làm sao.
Rõ ràng vừa rồi vẫn còn tán gẫu với Thẩm Bích Quân rất vui vẻ, vậy mà không hiểu sao đột nhiên lại trợn mắt hung dữ, hơn nữa Chu Dương cảm nhận được, rõ ràng chị Linh đang nhằm vào anh.
Vãi!
Đây là gì vậy?
Lẽ nào là vì vừa nãy anh nhìn chị Linh một cái, nên cô ấy mới nổi lên ý nghĩ muốn giết anh?
Sẽ không vô tình như vậy chứ?
Tất nhiên, Chu Dương sẽ không cho rằng chị Linh thật sự muốn giết anh.
Tuy nhiên, nếu quả thật chị Linh có gì đó bất mãn với anh, thì cùng lắm là nghiêm khắc dạy dỗ, hoặc đánh anh một trận ra trò, chứ sao lại như là muốn giết chết anh luôn vậy.
Quan trọng hơn chị Linh chỉ là một người phụ nữ, nên Chu Dương cũng không cho rằng cô có khả năng giết được anh.
Nhưng nếu chị Linh thật sự muốn dạy bảo lại anh, thì anh cũng sẽ không nương tay hay giả bộ không phải đối thủ của chị Linh, ngược lại anh sẽ khiến cô nhận một “bài học” nho nhỏ?
Ngay sau đó Chu Dương lại lắc đầu lia lịa, vội vàng ném ngay cái suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.
Chị Linh và Giang Yến có mối quan hệ tốt như vậy, nên có lẽ cô ấy đang lo lắng cho Giang Yến thôi.
Suy cho cùng, chuyện Giang Yến rơi vào bế tắc cũng có liên quan đến anh, cho nên nếu chị Linh thật sự bất mãn với anh thì đó cũng là lẽ đương nhiên.
Cho nên, vừa rồi ý định giết người xuất hiện trong ánh mắt chị Linh có lẽ chỉ là giả, chắc do anh nhìn lầm.
Chu Dương cảm thấy những gì anh vừa phân tích rất hợp lý, thậm chí còn hợp lý hơn tất cả những phân tích trước đây của anh.
Dù sao, thân phận chị Linh không hề đơn giản, ngay cả những tay đàn ông ăn chơi trác táng ở Thủ Đô cũng phải cung kính e dè trước mặt cô, một cô con gái nhà giàu thoạt nhìn thì rất tùy tiện, nhưng thực tế lại là người vô cùng hiểu lễ nghĩa, có tri thức.
Chu Dương cảm thấy chị Linh chỉ muốn phát tiết sự bất mãn trong lòng một chút thôi, đợi đến khi cô thấy được thành ý của anh, nhất định cô ấy sẽ cảm thấy được trấn an.
Nghĩ đến đây, Chu Dương lại nhìn về phía Giang Yến.
Chỉ có điều, lúc này ánh mắt của anh chủ yếu là đang dừng lại trêи người chị Linh.
Anh nghĩ chị Linh hẳn là có thể cảm nhận được sự chân thành tha thiết và day dứt trong mắt anh.
Dù sao, Giang Yến thành ra như vậy, chị Linh cũng lo lắng suốt cả chặng đường, hơn nữa, để có thể đưa Giang Yến từ Trường Sa tới thành phố Liễu để tìm anh, cũng không phải là dễ dàng gì.
Chu Dương cứ nhìn chằm chằm khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.
Cái tên Chu Dương này đúng là không muốn sống nữa, sau mấy lần bị cô cảnh cáo mà vẫn không chịu khuất phục, ngược lại càng láo xược hơn, bây giờ còn dám nhìn thẳng cô với ánh mắt đầy khiêu khích như vậy nữa.
Nụ cười tươi trêи mặt chị Linh cứng đờ, cô đang kiềm chế hết sức.
Chị Linh sợ một khi cô không nhịn nổi nữa sẽ hung dữ vùng lên, ấn bản mặt của Chu Dương xuống đất, sau đó sẽ đánh anh một trận nhừ tử.
“Ha ha, nghe nói tối nay có hoạt động gì đó? Khi nào thì chúng ta đi.”
Chị Linh gượng cười, đổi chủ đề.
Cô cảm thấy mình không thể tiếp tục ngồi đợi ở trong căn phòng này mãi được, nhất là khi trong phòng còn có Chu Dương.
Chị Linh sợ mình không kiềm chế được, nhất thời sẽ làm gì đó với Chu Dương.
“Bây giờ đã gần đến giờ, hoạt động đêm vọng lễ chắc cũng sắp bắt đầu rồi, chúng ta cũng nên xuống đó thôi.”
Thẩm Bích Quân nhìn đồng hồ, cười nói, đứng dậy đầu tiên.
Kỳ thực, cô cũng phát hiện ra nét mặt chị Linh không tự nhiên lắm, giống như là đang cố hết sức để kiềm chế điều gì đó.
Tuy nhiên, Thẩm Bích Quân cũng không biết chị Linh đang chịu đựng chuyện gì, cô chỉ nghĩ đơn giản là chị Linh có chuyện gấp cần phải làm nhưng bị giữ ngồi lại trong phòng, nên chủ động đưa ra ý kiến xuống tầng.
Như vậy, bất kể chị Linh muốn làm gì cũng cần có một khoảng thời gian và không gian nhất định.
“Đúng rồi, Tiểu Yến, em đi cùng chị.”
Trong lòng chị Linh mừng rỡ, cô vội vàng đứng dậy, kéo Giang Yến, chuẩn bị đi ra ngoài.
Cô cố hết sức kiềm chế, coi như không nhìn thấy Chu Dương.
Chị Linh sợ rằng cô chỉ cần liếc mắt nhìn Chu Dương một cái thì sẽ không kiềm chế nổi, những bất mãn và phẫn nộ mà cô cố nén trong lòng sẽ ngay lập tức bị cô trút hết ra ngoài.
Khi đó, ở đây sẽ không có ai đủ khả năng ngăn cản cô.
Chẳng mấy chốc, mọi người trong phòng cũng đứng dậy đi gần hết.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại đúng một người đàn ông là Chu Dương.
“Anh Chu Dương, anh còn chưa đi sao? Anh không định tới hoạt động đêm vọng lễ à?”
Trần Hân thấy Chu Dương mãi không đứng dậy nổi, cô cảm thấy hơi kỳ lạ, nhẹ giọng hỏi.
Cô phát hiện, vừa rồi lúc mấy chị gái kia nói chuyện, cô gần như không thể chen lời vào nói bất cứ điều gì.
Không phải vì mấy chị gái đó có thù địch gì với cô, nên mới không cho cô có cơ hội nói chuyện.
Mà là Trần Hân tự nhận thấy từ sự hiểu biết lẫn sự từng trải của mình đều kém các chị gái đó rất nhiều, cho nên dù cô có nói đi nữa, thì căn bản lời nói đó cũng không thể chen lọt.
Mặc dù cô là một sinh viên tài giỏi của đại học Đông Hải, nhưng ở những phương diện này, mấy chị gái đó cũng không cần biết đến suy nghĩ của một cô sinh viên như cô.
Trần Hân cảm thấy hơi mất mát, cô đi theo sau mấy chị gái đó, định bụng sẽ đi xem hoạt động đêm vọng lễ trước, sau đó sẽ suy nghĩ về tương lai của mình.
Nhưng sau đó lại nhìn thấy Chu Dương vẫn chưa rời đi, anh ngồi im trêи ghế sofa, không hề có ý định đứng dậy, khiến Trần Hân nhịn không được, đành mở miệng hỏi một câu.
Cuối cùng, Trần Hân lại cảm thấy khoảng cách giữa cô và anh Chu Dương lại kéo xa hơn.
Lúc trước khi còn ở Đông Hải, Chu Dương thường xuyên đến câu lạc bộ Silver Lake để tìm Trần Thế Hào.
Thời điểm đó, số lần Trần Hân gặp Chu Dương rất nhiều, thường xuyên trò chuyện và ăn cơm cùng nhau.
Nhưng từ khi đến tỉnh Tương Tây, Trần Hân phát hiện ra rằng, việc cô và Chu Dương nói chuyện trao đổi với nhau gần như không còn tồn tại.
Điều này khiến Trần Hân cảm thấy hết sức buồn phiền.
Hơn nữa, mới vừa đây Trần Hân cũng đã cảm nhận được khoảng cách giữa cô và mấy chị gái kia rất rõ ràng.
Điều này khiến cô cảm thấy cực kỳ khủng hoảng.
“Hả? À, đi chứ, anh đi ngay đây.”
Chu Dương sửng sốt, mỉm cười nói với Trần Hân, sau đó liền đứng dậy rời khỏi phòng.
Vừa rồi anh mất hồn ngồi im trêи ghế sofa là do lúc chị Linh đến trước mặt anh để kéo Giang Yến đi, anh đã thật sự cảm nhận được sự lạnh lẽo đến rợn người và cả ý định muốn giết người diệt khẩu tỏa ra từ người chị Linh.
Hơn nữa, sự lạnh lẽo và ý muốn giết người rất rõ ràng này, chính xác là đang nhắm vào anh.
Điều này khiến Chu Dương rất bất ngờ, anh cũng không hiểu lý do là gì.
Vừa nãy anh còn nhìn chị Linh với ánh mắt thể hiện sự day dứt và thành ý.
Theo lý mà nói, chị Linh là một tiểu thư con nhà giàu, người có tri thức và hiểu lễ nghĩa, sau khi cảm nhận được thành ý của anh thì sẽ không so đo hiềm khích trước đây, sự bất mãn của chị Linh đối với anh đáng ra cũng phải giảm xuống chút chứ.
Nhưng tình hình bây giờ lại khác xa so với những gì anh tưởng tượng.
Sự lạnh lùng của chị Linh không những không giảm, mà ngược lại chị Linh giờ còn muốn giết chết anh ngay lập tức.