Lão Đinh ngẩng mặt lên nhìn Chu Dương, anh cao hơn hắn gần một cái đầu, nhưng hắn cũng chẳng hề cảm thấy mất mặt.
Trái lại, trêи mặt Lão Đinh tràn đầy sự kiêu ngạo hống hách.
Mặc dù hắn thua trong cuộc đua xe với Chu Dương, nhưng hắn là Lão Đinh, là người Hạo Ca tin tưởng, có thể giữ mặt mũi cho Hạo Ca.
Người bình thường, căn bản không thể sánh bằng hắn.
“Nhãi ranh, nói cho mày biết, Hạo Ca của bọn tao thích hai cô gái xinh đẹp kia rồi, nếu mày biết điều thì đưa hai người đẹp kia qua đây, Hạo Ca muốn làm quen với họ, bằng không, bọn tao sẽ cho mày biết hậu quả của việc chống đối Hạo Ca.”
Lão Đinh kiêu ngạo nói, thuận tay chỉ vào đám bảo vệ nằm la liệt dưới đất, vô cùng đắc ý.
Suy cho cùng, bọn họ có Tiết Man Tử ở đây, đối phó với mấy nhân viên bảo vệ chẳng phải chuyện to tát gì, chưa kể, chỉ là một tên Chu Dương nhỏ nhoi, gần như chúng nắm chắc phần thắng.
“He he, Lão Đinh, nói chuyện khiêm tốn chút đi, chúng ta phải đối xử dịu dàng với người đẹp.”
Hạo Ca vỗ vào vai Lão Đinh, nhếch miệng cười.
Ngay sau đó hắn ta nhìn Chu Dương, ánh mắt nham hiểm.
“Ranh con, hai người đẹp đó cũng ở đây phải không?”
Hạo Ca bình tĩnh nói, nhưng trêи thực tế, trong lòng hắn ta vô cùng rạo rực.
Thực sự là đi mòn gót giày không tìm thấy, giờ lại ngẫu nhiên gặp được.
Hắn không ngờ rằng, mình chỉ tới tìm Chu Dương, nhưng lại gặp được tên đua xe đó ở đây, mà tất nhiên, hắn ở đây thì hai người đẹp kia nhất định cũng vậy.
Nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng và vẻ đẹp của hai cô gái kia, trong lòng Hạo Ca nóng bừng bừng.
Nếu như chiếm được hai người đẹp, vậy thì mình dù có thành quỷ cũng phong lưu.
Trong lòng Hạo Ca thèm muốn không ngớt, ánh mắt nhìn chu Dương dần dần trở nên mất kiên nhẫn.
Mà lần này lại dọa Chu Dương một phen.
Chết tiệt!
Chuyện gì vậy, tên này vô cùng kì quái, nói mấy câu khó hiểu, ngay cả ánh mắt nhìn mình cũng trở nên quái dị.
Lẽ nào, đây là một tên đồng tính?
Nghĩ đến đây, Chu Dương vô thức lùi một bước, anh là một người bình thường, không hề muốn có bất kỳ quan hệ nào với đồng tính.
Phải biết rằng, anh có một cô vợ xinh đẹp như hoa, còn có một vài người đẹp vây quanh nữa.
Có điều kiện tốt như vậy, sao có thể có quan hệ không rõ ràng với gay được.
Thế nhưng, động tác lùi lại của Chu Dương, trong mắt Hạo Ca lại thành xem thường hắn.
Ngay tức khắc, sắc mặt Hạo Ca trở nên u ám.
“Ranh con, mày xem thường tao hả?”
Hạo Ca lạnh lùng nói, toàn thân toát ra vẻ nham hiểm.
Đôi mắt Chu Dương khẽ nheo lại, hơi bất ngờ.
Hạo Ca này nhìn có vẻ bình thường, nhưng khoảnh khắc hơi thở hắn phát ra, lại khiến Chu Dương ngạc nhiên.
Hơi thở này, ít nhất cũng có thể so sánh với Lưu Phong mà Chu Dương từng gặp trước đây.
Mà Lưu Phong lại là vệ sĩ rất có tiếng ở Trường Sa, là bảo vệ quan trọng trong nhà Giang gia.
Hơn nữa, vào thời điểm đó, Chu Dương dường như có nghe nói, Lưu Phong cũng được coi là cao thủ có cấp bậc tương đối cao ở Trường Sa.
Lẽ nào Hạo Ca này cũng là một cao thủ?
Chu Dương buộc phải cẩn thận hơn.
Đã là một cao thủ, vậy thì bất kể thế nào, Chu Dương cũng sẽ không buông lỏng, nếu không lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ vô cùng mất mặt.
Chưa kể, Tiết Man Tử bên cạnh xem chừng không yếu, hơn nữa vóc dáng cường tráng, cũng không phải người thường.
Hai người này, xem ra chẳng tốt lành gì.
Chu Dương không thể không nghiêm túc hơn.
“Xem thường mày? Không phải không phải…”
Chu Dương nhìn Hạo Ca, khẽ nhướn mày, duỗi một ngón tay ra, lắc đi lắc lại”
“Tao không xem thường mày, nhưng mà mày là thứ gì chứ? Dám nói mấy lời này trước mặt tao? Tao cần giữ thể diện cho mày, cần xem trọng mày sao?”
Chu Dương nói xong, thản nhiên mỉm cười.
Ngay lập tức, tất cả đều im lặng.
Toàn bộ sảnh khách sạn lập tức yên tĩnh.
Đám côn đồ ngẩn ngơ nhìn Chu Dương, bọn họ không ngờ rằng lại có người dám nói mấy lời này trước mặt Hạo Ca.
Mấy nhân viên bảo vệ bị đánh nằm la liệt trêи mặt đất cũng rất kinh ngạc.
Thực lực của đám côn đồ này, mấy bảo vệ đã rõ, không chỉ một mình Tiết Man Tử có sức lực mạnh mẽ, mà mấy chục tên côn đồ kia hợp lại, cũng tạo thành sức mạnh không thể xem thường.
Đến cả mấy bảo vệ như bọn họ, dưới sự dẫn dắt của Lưu Phúc Sinh, cũng thất bại thảm hại.
Mà đối phương chỉ có một người, anh dựa vào đâu mà nói mấy lời này?
Sức mạnh của anh đến từ đâu?
Hạo Ca lạnh lùng nhìn Chu Dương, giận quá hóa cười.
“Ha ha, ha ha, giỏi lắm, dám nói mấy lời này trước mặt tao, mày xem như là người đầu tiên, rất tốt, rất tốt, Tiết Man Tử, xử lí kẻ này cho tốt, để cho hắn biết, vừa nãy bản thân hắn đã nói sai điều gì.”
Hạo Ca cười nhếch mép, vẫy tay với Tiết Man Tử, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm nhìn Chu Dương.
Tiết Man Tử nghe thấy lời này, ngay lập tức buông Lưu Phúc Sinh ra, nở nụ cười man rợ bước về phía Chu Dương.
Hắn cũng rất tức giận khi nghe thấy Chu Dương nói như vậy.
Vừa hay Hạo Ca ra lệnh, vậy hắn nhất định phải cho Chu Dương biết rõ, không quản được cái miệng mình, sẽ phải trả giá ra sao.
“Ranh con, nếu đã không quản nổi miệng mình, vậy thì để tao đến giúp mày.”
Tiết Man Tử cao to vạm vỡ, chiều cao gần hai mét, cân nặng hơn một trăm kg, nhìn vào dáng người thì chính là một quái vật khổng lồ.
Mà bây giờ Tiết Man Tử lại đang cười dữ tợn, đi về phía Chu Dương, trong tầm mắt Chu Dương, hắn ta tựa như một chiếc xe tăng hình người đang xông về phía mình, lực tác động thực sự vô cùng mạnh mẽ.
“Anh Chu cẩn thận!”
Lưu Phúc Sinh chứng kiến cảnh tượng này, lập tức hét to, trêи mặt tràn ngập lo lắng.
Là đội trưởng đội bảo vệ của khách sạn, bản thân cũng có chút hiểu biết nhất định với những người đang lưu trú ở đây.
Mà Lưu Phúc Sinh lại càng biết rõ về Chu Dương.
Đây là người lãnh đạo đích thân quan tâm chăm sóc, cung cấp dịch vụ toàn diện nhất, thỏa mãn yêu cầu của Chu Dương một cách vô điều kiện.
Cho nên khi thấy Chu Dương bước ra từ trong thang máy, xuất hiện ở đại sảnh, Lưu Phúc Sinh hết hồn hết vía.
Đám người này tới tìm Chu Dương, mà bây giờ Chu Dương lại xuất hiện trước mặt bọn chúng.
Nếu như chúng trực tiếp ra tay, Chu Dương căn bản không thể chống cự.
Thế nhưng khiến Lưu Phúc Sinh ngạc nhiên là đám côn đồ này hình như không biết người trước mặt chính là Chu Dương, trái lại còn nghĩ rằng Chu Dương là một người khác.
Nói như vậy, sự an toàn của Chu Dương tạm thời có thể đảm bảo.
Chỉ là, lời nhắc nhở của Lưu Phúc Sinh vào giờ phút này đã quá muộn.
Cho dù Lưu Phúc sinh không nhắc nhở thì Chu Dương cũng đã tự mình cẩn thận hơn.
Về phần Tiết Man Tử, Lưu Phúc Sinh có nhắc nhở đi nữa, hắn cũng sẽ không dừng lại, nhưng dựa vào vóc dáng vạm vỡ của hắn, ở trong không gian này, Chu Dương gần như không có chỗ để trốn thoát, chỉ có thể đối chọi với hắn.
“Ranh con, chấp nhận số phận đi!”
Tiết Man Tử cười hung tợn, tay trái siết chặt thành nắm đấm, mạnh mẽ lao về phía Chu Dương.
Theo hắn ta thấy, Chu Dương đã bị nắm trong lòng bàn tay, ra tay căn bản chẳng cần phí sức.
Mà trong không gian như thế này, Chu Dương chẳng thể trốn thoát được.
Cú đấm của Tiết Man Tử rất nhanh, hơn nữa còn hết sức mạnh mẽ.
Chu Dương thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió xoẹt qua, ngay cả da mặt cũng mơ hồ cảm thấy đau rát.