Trước tiên chưa nói đến việc người dẫn chương trình Lý Lan Lan trêи sân khấu đã giới thiệu chương trình, mà Giang Yến người đại diện hình ảnh vẫn chưa lên sân khấu.
Nơi khuất phía sau cánh gà kia, đã xảy ra một vụ hỗn loạn nhỏ cũng đủ thu hút ánh nhìn của bọn họ.
“Không phải tôi cảm thấy mình tài giỏi cỡ nào, mà là cảm thấy các người rất ngu xuẩn, mấy người cho rằng, đơn giản chỉ dựa vào mấy người thì có thể đưa người trong tay tôi đi sao?”
Chu Dương cảm thấy tiếc nuối lắc đầu, thở dài một hơi.
“Xem ra các người vẫn chưa hiểu tôi rồi, nếu các người hiểu rõ tôi thì sẽ không ngạo mạn như vậy.”
“Bắt bọn họ lại!”
Đúng lúc này, bảo vệ Trương gia đã có mười mấy người xông lên, bao vây toàn bộ chín người này lại.
Theo mệnh lệnh của Chu Dương, đám bảo vệ của Trương gia cũng lần lượt ra tay, xông về phía chín người này.
“Anh Dương, không sao chứ?”
Khi Ngưu Xuyên chạy đến, bảo vệ Trương gia đã đánh nhau với tám người kia.
Vừa nãy cậu ấy ở phía bên kia sân khấu cách nơi này khá xa, cộng thêm xung quanh quá nhiều người, cho dù đã chạy đến ngay nhưng vẫn hao tốn không ít thời gian.
“Không sao, những người này là Giang gia phái đến muốn đưa Giang Yến đi, người kia rất lợi hại, cậu có tự tin đối phó với hắn không.”
Chu Dương lắc đầu, anh vẫn ổn, cú đánh vừa nãy của Giang thiếu gia cũng chỉ khiến anh cảm thấy cánh tay ngứa ngáy thôi.
Ngưu Xuyên nhìn theo hướng tay Chu Dương đang chỉ, khi cậu ấy nhìn thấy Giang thiếu gia, con ngươi sáng lập tức co rút lại.
“Anh Dương, người này rất mạnh, nhưng không phải đối thủ của em.”
Ngưu Xuyên nheo mắt liếc nhìn, rồi lập tức giãn hàng lông mày, thản nhiên nói.
Khoảnh khắc vừa nãy, quả thật Ngưu Xuyên đã cảm nhận được ý chí chiến đấu và ác ý hung tợn trêи người Giang thiếu gia.
Nhưng bây giờ những ác ý và ý chí chiến đấu này đã tan biến.
Mà chỉ dựa vào ác ý và tinh thần chiến đấu sớm nở tối tàn ban nãy, mặc dù thực lực người đàn ông trẻ tuổi trước mắt này lớn mạnh, nhưng vẫn không phải đối thủ của mình.
Bịch!
Rầm!
Lúc này, bảo vệ Trương gia đã giao đấu với tám người kia.
Hai bên đánh qua đánh lại, khó phân thắng bại.
Thực lực của tám người đó thực sự rất mạnh, nhìn từ góc độ của Chu Dương, tất cả bảo vệ của Giang gia và Trương gia từng lộ mặt trước kia, một đấu một, cũng không phải đối thủ của tám người kia.
Tuy nhiên, tình hình trước mắt không phải một đấu một, mà là cả đoàn người cùng xông lên.
Cho dù tám người này có lợi hại hơn nữa, thì cũng chỉ có tám người.
Mà lần này, Chu Dương đã mượn gần bốn mươi bảo vệ từ Trương gia, lúc này đuổi đến đây, số bảo vệ đánh nhau với tám người này đã vượt qua hai mươi người.
Nhìn từ số người, thì chắc là bên phía bảo vệ Trương gia dẫn đầu, cũng đã chiếm được ưu thế.
Nhưng trêи thực lực, hai mươi mấy người bảo vệ này vây đánh tám người, lại bị đánh đến mức liên tục lùi về sau, chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó.
Chu Dương nhíu mày, anh không ngờ thực lực của tám người này, cũng mạnh như vậy.
Rốt cuộc Giang gia tìm ở đâu nhiều người đến vậy.
Hơn nữa, người đàn ông dẫn đầu này dường như rất thân thuộc với Giang Yến, còn về người bố trong miệng hắn, lại là ai đây?
Những điều này Chu Dương không hề biết.
Có điều, nó đã không còn quan trọng nữa, tiếp theo, chuyện quan trọng nhất là đánh lùi những tên này, hoặc giữ bọn chúng lại, sau đó ép hỏi một vài thông tin tình báo.
“Xuyên Tử, tên kia giao cho cậu, thực lực của hắn rất mạnh, tôi không phải đối thủ.”
Nói một câu với Ngưu Xuyên, Chu Dương liền lùi về phía sau.
Tám tên kia giao cho bảo vệ Trương gia đối phó, mặc dù bảo vệ Trương gia không có cách chống lại tám tên kia, nhưng trong thời gian ngắn cũng có thể cầm cự được, khiến tám tên kia không thể phân thân, tên đàn ông trẻ tuổi dẫn đầu không thể chi viện.
Ngay lập tức Ngưu Xuyên lao về phía tên đàn ông trẻ tuổi.
Chu Dương tin tưởng Ngưu Xuyên, nếu cậu ấy đã nói như vậy thì chứng tỏ tên đàn ông trẻ tuổi này tuyệt đối không phải đối thủ của Ngưu Xuyên.
“Chu Dương cẩn thận, người đó thực lực rất mạnh, cậu ấy có đánh lại được không?”
Nhìn thấy Ngưu Xuyên xông về phía Giang thiếu gia, Giang Yến đi đến bên cạnh Chu Dương, cảm thấy hơi lo lắng.
Người khác không biết thực lực thật sự của Giang thiếu gia, nhưng cô thì rất rõ.
Mà bởi vì thời gian cô ở tỉnh Tương Tây cũng không phải dài, hiểu biết về những người bên cạnh Chu Dương cũng rất giới hạn.
Huống hồ từ khi cô tiếp xúc với Chu Dương đến nay, số lần và cơ hội Ngưu Xuyên ra tay đều vô cùng ít, vì thế Giang Yến không hề biết thực lực của Ngưu Xuyên.
“Yên tâm đi, Xuyên Tử nói không vấn đề vậy thì chắc chắn không thành vấn đề.”
Chu Dương cười nói.
“Có điều, tôi không nhớ Giang gia các cô có người thực lực mạnh như vậy, hơn nữa tôi thấy hắn hình như rất quen thuộc với cô.”
Chu Dương nhìn Giang Yến, cúi đầu hạ giọng hỏi.
Mặc dù những vấn đề này anh không nên hỏi, nhưng đối phương đã tìm đến tận cửa, không dò hỏi một vài thông tin của đối phương thì cũng không được.
Cộng thêm nhìn từ cuộc nói chuyện giữa đối phương và Giang Yến, mối quan hệ của bọn họ tốt hơn trong tưởng tượng của Chu Dương.
Ít nhất, Giang Yến không bài xích hay ghét bỏ hắn.
“Anh ta là Giang Phong, con nuôi của bố tôi, cũng coi là anh trai của tôi, những năm nay học võ bên ngoài rất ít khi về nhà….”
Giang Yến cũng không nói nhiều, nhưng một vài thông tin cơ bản cũng đã nói đại khái.
Chu Dương cũng đã hiểu sơ lược.
Tên đàn ông trẻ tuổi này mặc dù gọi đại tiểu thư Giang Yến, nhưng hắn lại là con nuôi của Giang Hành Nguyên, quan hệ vô cùng thân thiết với Giang Hành Nguyên, thậm chí còn được Giang Hành Nguyên nuôi dưỡng như người nối nghiệp.
Hơn nữa, từ nhỏ Giang Phong đã được đưa đến chỗ Khổng đại sư học võ, mười mấy năm nay, bản lĩnh đã vô cùng cao thâm.
Mà Giang Yến cũng không biết nhiều thông tin về Khổng đại sư kia, chỉ biết đối phương là đại sư võ thuật nổi tiếng của tỉnh Tương Tây.
Điều này cũng nói rõ, tại sao Giang Phong lại có thực lực mạnh như vậy, thậm chí Chu Dương cũng không phải đối thủ của hắn.
Khi Giang Yến nhỏ giọng nói rõ tình hình của Giang Phong, Ngưu Xuyên cũng chính thức giao đấu với Giang Phong.
Nói thật, sự hiểu biết của Giang Phong đối với Chu Dương quả thật không nhiều.
Thậm chí, hắn chỉ về Giang gia một chuyến, đã nghe mệnh lệnh của Giang Hành Nguyên, đến thẳng thành phố Liễu đón người.
Mà chuyện giữa Chu Dương và Giang Yến, hắn cũng tìm hiểu thông qua luồng thông tin khác.
Vì thế đối với Chu Dương, đối với những người khác bên cạnh Chu Dương, sự hiểu biết cũng không sâu sắc.
Giống như Ngưu Xuyên đang giao đấu với hắn trước mắt này, trước đây Giang Phong căn bản không biết sự tồn tại của cậu ấy.
Hắn chỉ biết, bên cạnh Chu Dương có một vệ sĩ vô cùng tài giỏi.
Tuy nhiên trong mắt Giang Phong, vệ sĩ đều là một món hàng, cho dù tài giỏi, cũng có thể giỏi đến đâu được chứ.
Tám người này cùng hắn đến thành phố Liễu, ai ai cũng đều là cao thủ, nếu tình nguyện buông bỏ thân phận đi làm vệ sĩ cho người khác, thì khẳng định sẽ được các gia tộc lớn tranh giành.
Cho dù là Giang gia, e rằng cũng sẽ không để lỡ uổng phí những người này từ trong tay mình.
Nhưng Giang Phong thật sự không ngờ, bản thân Chu Dương có thể bình yên vô sự chống đỡ được cú đánh có ba phần thực lực của mình, vệ sĩ này bên cạnh anh, thực lực lại có thể mạnh mẽ như vậy.
Thậm chí, không phân cao thấp với mình.
Sơ suất rồi.
Sắc mặt Giang Phong tối sầm lại, bắp thịt toàn thân siết chặt, bắt đầu chăm chú quan sát.
Hắn biết, người này là cao thủ cùng trình độ với mình, cao thủ so chiêu, thắng bại thường ở chiêu đầu tiên, vì thế mỗi phút mỗi giây hắn đều không thể phân tâm.