Chu Dương xem tài liệu, cũng biết rõ kế hoạch cụ thể của Diệp Phương.
Mà những kế hoạch này không khác suy nghĩ của Chu Dương là bao.
Có thể nói, nếu không phải Chu Dương chắc chắn mình chưa nói suy nghĩ trong lòng cho người khác nghe, anh nhất định sẽ nghi ngờ Diệp Phương này có khả năng đọc ý nghĩ, có thể biết được mọi suy nghĩ của anh.
Thế nhưng, tương tự thì vẫn có điểm khác biệt, mà điểm này trong mắt Chu Dương cũng không quá quan trọng.
Một Vương Vĩ thôi mà, cùng lắm thì có thêm Khổng gia, Khổng gia này Chu Dương cũng không xem ra gì.
Vì vậy, sự sai khác này không quá quan trọng.
“Hợp tác thì có thể, tuy nhiên nếu loại bỏ được Vương Vĩ, rất khó bảo đảm cô Diệp sẽ không giống như Vương Vĩ.”
Chu Dương gấp văn kiện lại, bình thản mỉm cười nhìn Diệp Phương, ánh mắt thâm thúy.
Dường như trong ánh mắt Chu Dương có sức hút vô tận, khiến Diệp Phương nhất thời sững sờ.
“Lẽ nào Chu tổng không tin tôi đến thế sao? Nếu vậy thì Chu tổng hãy đưa ra một điều kiện đi.”
Diệp Phương chật vật định thần lại, trán đã lấm tấm mồ hôi.
Tuy nhiên cô nhẹ nhàng vuốt tóc, âm thầm lau hạt mồ hôi rơi xuống.
Phút chốc, căn phòng chìm vào im lặng.
Chỉ có tiếng hít thở của bốn người.
Trong số đó, Triệu Thành càng cố giữ nhịp thở thật khẽ, không muốn quấy rầy Chu Dương suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, Chu Dương mới khẽ cười một tiếng.
“Tôi chỉ đùa chút thôi, cô Diệp tự tin đến vậy tôi đương nhiên sẵn lòng.”
Chu Dương mỉm cười nói, trả lại văn kiện cho Diệp Phương.
“Chi tiết cụ thể, sau này thảo luận tiếp, mấy ngày tiếp theo, vẫn cứ từ từ xem trò hay đi.”
Nghe thấy thế, Diệp Phương và Triệu Thành trố mắt nhìn nhau, thấy được sự nghi hoặc trong ánh mắt của đối phương, bọn họ không biết Chu Dương đột nhiên nói vậy là có ý gì.
Xem trò hay?
Trò hay như thế nào?
Có điều nghi hoặc này chỉ thoáng qua trong đầu, rồi đột nhiên họ lại nghĩ đến điều gì đó.
Hôm nay bọn họ đến gặp Chu Dương là để nhắc nhở Chu Dương, Vương Vĩ và Khổng Huy đã bắt tay với nhau chuẩn bị đối phó anh.
Mà bây giờ Chu Dương lại nói xem trò hay, ngoại trừ vở kịch này, còn có cái khác sao?
Trong chốc lát Diệp Phương và Triệu Thành đều chấn động, bọn họ cũng đột nhiên nảy sinh chút tò mò, muốn xem thử, Chu Dương rốt cuộc có thủ đoạn thế nào, muốn cho bọn họ xem trò gì hay.
Hai ngày sau đó, Chu Dương bảo vài nhân viên từ trụ sở chính công ty Danh Dương đến bàn bạc với Diệp Phương.
Bởi vì sự việc của Vương Vĩ trước mắt, nên lần này, Chu Dương không tìm người khác đến hợp tác với Diệp Phương.
Mà để công ty Danh Dương hành động như một thực thể độc lập hợp tác với Diệp Phương, hai bên chiếm giữ mỗi bên một nửa cổ phần của chi nhánh.
Về những chi tiết khác, đều là Diệp Phương thảo luận cùng nhân viên của trụ sở chính công ty Danh Dương, Chu Dương không hỏi đến, cũng không quan tâm.
Tuy rằng Diệp phương rất có tự tin, nhưng Chu Dương không lo lắng.
Đứng trước thực lực tuyệt đối, bất cứ âm mưu quỷ kế nào đều không thể che giấu được.
Mấy ngày nay, Vương Vĩ không hề nhàn rỗi.
Bây giờ Mỹ phẩm thành phố Liễu chỉ còn lại sáu cộng sự hợp tác, sau khi ông ta tiếp nhận cổ phần của Triệu Thành, cổ phần trong tay đã chiếm giữ hơn sáu mươi phần trăm, hoàn toàn có quyền phát biểu.
Cho nên mấy ngày này, đám người Đinh Tuấn Phong, Thẩm Hải không dám làm trái ý của Vương Vĩ, thậm chí, khi đối diện với Vương Vĩ, dù có bực bội cũng phải nhẫn nhịn.
Những ngày qua, hầu hết quảng cáo của Mỹ phẩm thành phố Liễu ở Tương Tây đều bị gỡ bỏ, trước khi Trương gia truyền mệnh lệnh xuống, có mấy công ty truyền thông còn có thể vì vài nguyên nhân mà không gỡ bỏ quảng cáo của Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Tuy nhiên, ba ngày qua đi, có tin đồn mấy công ty đó đều bị phá sản hoặc bị người khác thu mua.
Thời điểm này, Mỹ phẩm thành phố Liễu ở tỉnh Tương Tây, hoàn toàn không còn bất cứ kênh quảng cáo nào nữa.
Ngoại trừ người ở thành phố Liễu có thể biết đến cửa hàng mỹ phẩm này ra, người dân ở các thành phố khác của Tương Tây, hầu như không chú ý đến.
Câu lạc bộ tư nhân Đệ Nhất Thiên Đường.
Trong một căn phòng Vip, Vương Vĩ ngồi trêи chiếc ghế bành, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ba ngày vừa rồi, tình hình của Mỹ phẩm thành phố Liễu càng ngày càng tệ, mấy công ty truyền thông mà ông ta liên lạc lúc trước cũng đều xóa bỏ gần hết.
Mà Mỹ phẩm thành phố Liễu vẫn không thoát khỏi lệnh cấm của Trương gia.
Ông ta cũng nhiều lần đến tìm Khổng Huy nhưng mỗi lần đều tốn công vô ích, chẳng thu được kết quả gì.
Khổng Huy không muốn giúp ông ta, thậm chí thấy mặt ông ta liền nói không có thời gian.
Hôm nay là lần đâu tiên sau ba ngày, Vương Vĩ mới gặp được Khổng Huy trong phòng Vip.
Lúc này, ngoại trừ Khổng Huy, Vương Vĩ còn nhìn thấy Giang Phong, thiếu gia nhà Giang gia.
Chỉ là nhìn bộ dạng hai người họ, như thể mấy ngày nay đều ở trong phòng Vip, không đi ra ngoài.
Hơn nữa vẻ mặt hai người có hơi hưng phấn.
Vương Vĩ không rõ mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta biết rằng, chỉ cần Khổng Huy vui vẻ, ông ta sẽ có cơ hội nhờ Khổng Huy giúp đỡ.
Để đạt được điều này, ông ta không ngại dâng thêm cổ của phần của cửa hàng.
“Khổng thiếu gia, Giang thiếu gia, lần này, các anh nhất định phải giúp tôi, tên Chu Dương kia bắt tay với Trương gia, chặn hết tất cả kênh quảng cáo của cửa hàng chúng tôi ở Tương Tây, bây giờ không có công ty nào ở Tương Tây dám nhận quảng cáo của chúng tôi nữa.”
Khuôn mặt Vương Vĩ nhăn nhó nhìn như muốn khóc, vô cùng khó coi.
“Hừ, Chu Dương không kiêu ngạo được bao lâu nữa đâu, anh chờ thêm mấy ngày đi, thời cơ đến, tự nhiên sẽ có người xử lý hắn.”
Khổng Huy khinh thường nói, ánh mắt thậm chí còn không thèm nhìn Vương Vĩ dù chỉ một giây.
Nghe được nửa câu đầu tiên của Khổng Huy, Vương Vĩ bỗng chốc vui mừng.
Thế nhưng, nửa câu sau của Khổng Huy lại khiến vẻ mặt Vương Vĩ trở nên khó coi.
Lời này Khổng Huy nói rất hay, chờ thêm mấy ngày, sẽ có người xử lý Chu Dương, nhưng vấn đề không phải mấy ngày, mà là Mỹ phẩm thành phố Liễu bọn họ có thể trụ được qua mấy này hay không.
Trong tình hình Mỹ phẩm thành phố Liễu bấp bênh bất ổn, chỉ có chút danh tiếng ở phố đi bộ thành phố Liễu.
Mà lại phải chịu ảnh hưởng của ngành giải trí, còn cả lệnh cấm quảng cáo ở Tương Tây của Trương gia, việc kinh doanh của Mỹ phẩm thành phố Liễu rất tệ.
Thậm chí, có khi doanh thu một ngày không đủ để trả chi phí cho cửa hàng trong ngày đó.
Phải biết rằng, đây chỉ là doanh thu mà thôi, nếu tính lợi nhuận thì không chỉ hao hụt trong một ngày, ngay cả Vương Vĩ cũng cảm thấy xót xa.
Đương nhiên, đây không phải điều quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là tình hình bây giờ của Mỹ phẩm thành phố Liễu đã khiến công ty Pureline không hài lòng.
Thậm chí, mới hôm qua Vương Vĩ còn nhận được cuộc gọi của tổng giám đốc chi nhánh công ty Pureline ở tỉnh Tương Tây.