“Đây là điều nên làm, làm nhiều như vậy rồi, nếu như vẫn không được, vậy cửa hàng thành phố Liễu thật sự không cần thiết để tồn tại.”
Chu Dương cười nói.
Mấy ngày nay, anh vừa quan tâm tình hình của cửa hàng thành phố Liễu, vừa xét duyệt bản kế hoạch chuẩn bị thành lập cửa hàng mới do một số người trình lên.
Trong nhóm cửa hàng đầu tiên, trải qua bao nhiêu khó khăn, chi nhánh thành phố Liễu một lần nữa khai trương thành công.
Không bao lâu, chi nhánh của nhóm người Vương Đại Lục, Chu
Hạo cũng sắp khai trương rồi.
Có thể nói, nhóm mười người đầu tiên đã khai trương chi nhánh thành công tại tỉnh Tương Tây.
Hiện giờ Chu Dương đang xét duyệt bản kế hoạch và đơn xin chuẩn bị thành lập nhóm cửa hàng thứ hai.
“Cô chỉ cần tiến hành theo từng bước, tuyệt đối sẽ không xảy ra sự cố, còn bây giờ, sắp đến lúc cho Vương Vĩ một đòn cuối cùng.”
Chu Dương cười nói.
Nhóm người Diệp Phương bên cạnh đang nhìn nhau, đều thấy nét vui mừng từ đáy mắt của đối phương.
Sự phản bội của Vương Vĩ gây áp lực rất lớn cho mọi người.
Bây giờ nghe Chu Dương nói như vậy, rõ ràng đang chuẩn bị trả đòn rồi.
Mà dựa vào thành tích trước đây của Chu Dương, bất luận ở Đông Hải hay ở tỉnh Tương Tây đều chưa từng thất bại.
Cho nên lần này, mọi người cho rằng Chu Dương sẽ không cần tốn nhiều sức lực cũng có thể khiến Vương Vĩ thất bại thảm hại.
Mấy ngày hôm nay, nhân viên của Mỹ phẩm thành phố Liễu thật sự trải qua cảm giác đứng giữa thung lũng và đỉnh núi cao.
Còn bây giờ, bọn họ như đang ở trong thung lũng, một khi không cẩn thận, có thể vĩnh viễn không trèo lên được đỉnh núi.
Trong cửa hàng, khách hàng mấy ngày này càng ngày càng ít, chỉ lác đác vài bóng người.
Lúc cửa hàng thành phố Liễu khai trương, bọn họ vẫn chê cười phía đối diện, một buổi sáng chẳng qua chỉ có chưa đầy một trăm khách hàng.
Nhưng mới vài ngày trôi qua, trong cả một ngày Mỹ phẩm thành phố Liễu cũng chỉ khoảng một trăm khách.
Hơn nữa, nhóm khách hàng này nhắm vào hoạt động khuyến mãi mới đến.
Một khi hoạt động khuyến mãi kết thúc, sợ rằng đến một nửa, khoảng năm mươi người cũng không có.
Mà hoạt động khuyến mãi này không thể luôn tồn tại.
Phải biết rằng, chỉ riêng hoạt động khuyến mãi này, mấy ngày sau đó bọn họ đã tổn thất gần một trăm nghìn tệ.
Điều này đối với Mỹ phẩm thành phố Liễu mà nói, tuy rằng không thể gọi là thất bại thảm hại, nhưng tuyệt đối sẽ mất nhiều sinh lực.
Sự nhiệt tình của nhân viên trong cửa hàng cũng vì thế mà giảm sút.
Không có khách hàng thì bán không được sản phẩm, bọn họ lại không có hoa hồng, tiền lương sẽ không cao, không có tinh thần hăng hái làm việc.
Vòng tuần hoàn ác tính này sẽ không được cải thiện, cho đến khi những vấn đề khó khăn mà Mỹ phẩm thành phố Liễu gặp phải được giải quyết.
“Vương tổng, không thể cứ tiếp tục như vậy, nếu không tìm
Khổng thiếu gia, cửa hàng của chúng ta e rằng thật sự sẽ không thể duy trì được.”
“Đúng vậy, Vương tổng, đến lúc anh đưa ra quyết định rồi, bất
luận thế nào, chúng tôi vẫn sẽ ủng hộ anh.”
“Vương tổng, anh nói gì đó, bày tỏ ý kiến của anh đi.”
…
Mấy người cộng sự không ngừng thuyết phục Vương Vĩ.
Ngay cả Thẩm Hải cũng đưa ra lời khuyên nhủ.
Dù sao, tình hình trước mắt thật sự khiến bọn họ cảm thấy khủng hoảng.
Dường như chỉ cần chậm một bước, Mỹ phẩm thành phố Liễu sẽ chống đỡ không nổi, đóng cửa vỡ nợ.
“Các anh biết, lần này, nếu tôi tìm Khổng thiếu gia, phải trả giá ra sao không?”
Vương Vĩ trầm giọng nói, sắc mặt đầy mệt mỏi.
Trước ngày hôm nay, đặc biệt sau khi nhận được sự cam đoan
trước mặt của Khổng Huy và Giang Phong, Vương Vĩ cho rằng Khổng Huy sẽ không bỏ rơi mình, chỉ cần mình mở lời, Khổng Huy sẽ đưa tay ra giúp đỡ.
Nhưng bây giờ, Vương Vĩ đã hiểu rõ.
Trước đây ông ta cho rằng, cần có điều kiện tiền đề, vậy thì bọn họ có thể chèn ép Chu Dương, ít nhất, hai bên phải cạnh tranh bình đẳng, cứ như thế, Khổng Huy mới có thể giúp một tay vì lợi ích của bản thân hắn.
Tuy nhiên lúc này, mới có mấy ngày, Mỹ phẩm thành phố Liễu lần nào cũng thua thê thảm, vốn dĩ không chịu nổi một đòn đả kϊƈɦ.
Dưới tình hình như vậy, Khổng Huy căn bản không đưa tay ra giúp đỡ một cửa hàng không có thành tựu.
Đây là điều mà ngày hôm qua Vương Vĩ mới nghĩ đến.
Cũng vì nghĩ đến điều này mà cả đêm qua Vương Vĩ không ngủ ngon, hiện giờ tinh thần rất mệt mỏi.
“Vương tổng, bây giờ đến thời điểm này rồi, còn quan tâm giá cả sao? Cho dù trực tiếp đem cửa hàng giao cho Khổng thiếu gia, cũng không thể để Chu Dương bọn họ đắc ý như vậy.”
Đinh Tuấn Phong nói một cách hung dữ.
Trong số các đối tác ngồi đây, hắn cảm thấy bản thân thảm hại nhất.
Không chỉ cổ phần trong tay càng ngày càng giảm, đầu tư trước đây sắp thu hẹp lại, mà bản thân còn bị đánh một trận.
Toàn bộ những chuyện này, đều khiến hắn càng thêm căm hận đám người Chu Dương.
Chỉ cần có thể khiến đám người Chu Dương không vui, đối với
Đinh Tuấn Phong mà nói, chính là niềm vui lớn nhất.
“Không sai, Đinh tổng nói đúng, Vương tổng, lúc này, còn quan tâm nhiều làm gì, nếu không tìm Khổng thiếu gia giúp đỡ, sợ rằng chúng ta không chống đỡ thời gian dài được đâu.”
“Thay vì để cửa hàng đóng cửa, chi bằng tặng cho Khổng thiếu gia để tham gia vào trận chiến cuối cùng!”
…
“Được, bây giờ tôi đi tìm Khổng thiếu gia.”
Vương Vĩ trở nên hung dữ, đập mạnh xuống bàn, đứng bật dậy, nhìn mọi người rồi trực tiếp đi tìm Khổng Huy.
Chỉ là, lần này Vương Vĩ tốn rất nhiều công sức mới có thể gặp được Khổng Huy.
So với những lần trước đây, lần này Vương Vĩ có thể cảm nhận rõ, lúc Khổng Huy nhìn mình, rõ ràng có phần không thoải mái.
Mà hậu quả này chính là việc Vương Vĩ bị Khổng Huy đối xử lạnh nhạt trong hai tiếng đồng hồ.
Hai tiếng sau, Khổng Huy mới nhìn sang Vương Vĩ.
“Thật vô dụng, giúp đỡ các người nhiều như vậy, mà giờ còn rơi vào bước đường này, các người có tác dụng gì nữa chứ?”
Giọng điệu Khổng Huy lộ rõ ý coi thường, chỉ tùy ý liếc nhìn Vương Vĩ một cái, rồi chuyển ánh nhìn sang chỗ khác, hắn vốn dĩ không nhìn thẳng vào Vương Vĩ.
lần cuối cùng.”
“Khổng thiếu gia, lần này hi vọng anh có thể giúp chúng tôi một
giận. Vương Vĩ bị Khổng Huy coi thường như vậy, cũng không dám tức
Chưa nói đến việc chênh lệch địa vị giữa hai bên, mà những gì
Khổng Huy vừa nói, thật ra cũng là sự thật.
Vương Vĩ tìm không ra lí do để phản bác.
Nhưng lần này, ông ta đến tìm Khổng Huy giúp đỡ, vậy thì nhất định phải nhượng bộ.
“Giúp các người lần cuối cùng? Anh coi tôi là gì, tôi dựa vào cái
gì phải giúp anh, giúp các người có lợi ích gì?”
Khổng Huy chế nhạo một tiếng.
“Khổng thiếu gia, chỉ cần anh giúp cho chúng tôi một lần cuối cùng, tôi sẽ tặng toàn bộ cổ phần của cửa hàng cho anh.”
Vương Vĩ nói xong, nhanh chóng lấy giấy chuyển nhượng cổ phần từ trong túi ra, đưa đến trước mặt Khổng Huy.
Lúc này, lại làm cho Khổng Huy hơi bất ngờ.
Hắn không ngờ rằng Vương Vĩ muốn có được sự giúp đỡ của mình, lại cam tâm đem toàn bộ cổ phần của cửa hàng dâng lên cho hắn.
Nếu như vậy, cửa hàng này cũng không có quan hệ gì với bọn họ nữa.
Vậy ông ta tới đây cầu cứu rốt cuộc là vì cái gì?
“Anh nghĩ kĩ chưa?”
Khổng Huy nhẹ nhàng nói.
Hắn không quá hứng thú với lí do Vương Vĩ làm như vậy, điều khiến hắn thật sự quan tâm là cửa hàng theo mô hình công ty Danh Dương rốt cuộc có ma lực như thế nào.
Dù sao, công việc kinh doanh Mỹ phẩm thành phố Liễu trước đây cũng không tệ, kinh doanh bùng nổ chỉ trong vòng một tuần.
Điều này rất khó thấy trong số các chi nhánh khác.
Hơn nữa, cửa hàng có tình hình kinh doanh tốt như vậy, toàn bộ đều là công ty lớn, các thương hiệu lớn nổi tiếng trêи toàn quốc.
Một chi nhánh nhỏ bé, lại có năng lực và ma lực lớn như vậy.