Chu Dương trầm ngầm chốc lát, trong đầu đã từng nghĩ đến nhiều khả năng.
Nhưng sau khi loại bỏ những điểm không hợp lý, Chu Dương bỗng nhiên phát hiện đối phương làm như vậy, chắc hẳn chỉ là một cái cớ.
Mượn cớ điều tra chuyện lớn như vậy, khiến Diệp Phương, thậm
chí là Chu Dương hỗn loạn, rồi thu hút sự chú ý của mọi người người trong công ty Danh Dương tập trung về cửa hàng.
Sau đó đối phương sẽ giở trò ở một địa điểm khác.
Rốt cuộc đối phương sẽ làm gì, Chu Dương cũng biết, cũng không đoán được.
Nhưng có một điểm, Chu Dương có thể nghĩ đến.
Đó là hành động tiếp theo của đối phương sẽ gây tổn hại tới Chu Dương, Diệp Phương và cả chi nhánh thành phố Liễu của công ty Danh Dương, tổn hại này chắc chắn sẽ lớn nhất từ trước đến nay.
Thậm chí, Chu Dương sơ suất một chút, cũng sẽ mắc bẫy của đối phương, không cách nào thoát thân một cách an toàn.
“Trước tiên cô đừng hành động vội, yên lặng quan sát những
chuyển biến khác, trước đây chi nhánh đã trải qua nhiều lần điều tra, vẫn không có vấn đề gì, lần này sẽ không có chuyện lớn đâu, vả lại, nếu đối phương dám bày ra thế trận này thì chứng tỏ bọn chúng không dám làm xằng làm bậy.”
“Nhưng nếu đối phương có hành động và ý tưởng khác, chỉ cần
cô án binh bất động, đối phương sớm muộn cũng sẽ hành động, vậy thì tôi có thể phát hiện ra sơ hở của bọn chúng.”
Chu Dương thấp giọng nói, phân tích tình hình đơn giản cho Diệp Phương, đồng thời cũng bảo Diệp Phương chờ thời cơ hành động.
Diệp Phương trả lời đồng ý, rồi vội vàng cúp điện thoại, chuẩn bị ứng phó với cuộc điều tra tiếp theo.
Sau khi Chu Dương tắt máy, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Lần này có thể nói là thủ đoạn cuối cùng của đám người Vương Vĩ và Khổng Huy. Hành động của bọn họ khá cẩn thận và che giấu kĩ càng, ngay cả Chu Dương cũng không đoán chính xác được.
Nếu Chu Dương không có dự cảm, sự việc chắc chắn không đơn
giản như vậy, thì nói không chừng bây giờ thật sự đã tập trung tất cả sự chú ý về phía cửa hàng chi nhánh, mà lơ là rất nhiều yếu tố bên ngoài khác.
Ví dụ Chu Dương và công ty Danh Dương dành toàn lực chống đỡ cho cửa hành chi nhánh mới khai trương của Diệp Phương.
Đúng lúc này Khổng Huy mang người khống chế Chu Dương và đám người Thẩm Bích Quân, vậy thì những nơi khác sẽ không chiến mà bại.
Nghĩ đến đây, trêи gương mặt Chu Dương lập tức nở nụ cười.
Chưa nói đến việc mấy người bên phía bọn họ không phải người
dễ đối phó như vậy, chỉ dựa vào sự tồn tại của một mình Ngưu Xuyên, người bình thường căn bản không thể có sự đe dọa với bọn họ.
Có điều, để phòng ngừa bất trắc, Chu Dương vẫn quyết định phải sắp xếp sớm một chút.
Dẫu sao, bây giờ vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến lúc bọn họ quay trở về Đông Hải đón năm mới.
Mà đám người Khổng Huy rất có thể sẽ hành động trong khoảng thời gian này, còn về thời gian hành động cụ thể, cũng không ai biết được.
Chu Dương triệu tập tất cả mọi người đang ở khách sạn lại.
Anh không nói ra chuyện Khổng Huy có thể sẽ ra tay với mọi
người, nếu lỡ như có người nảy sinh lòng sợ hãi, tự ý rời khỏi khách sạn, cho rằng có thể trốn tránh, nói không chừng có thể đúng lúc bị đối phương nắm được cơ hội hãm hại.
Vì thế Chu Dương chỉ nhắc nhở mọi người, mấy ngày này đừng
tùy tiện ra ngoài, cần thứ gì thì trực tiếp liên hệ lễ tân khách sạn, phía khách sạn sẽ phối hợp giải quyết.
Giờ chỉ đợi đến ngày mọi người cùng nhau trở về Đông Hải.
Mặc dù mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt cứng đờ và giọng điệu nặng nề của Chu Dương, bọn họ cũng thu lại ý nghĩ thờ ơ của mình và bắt đầu bình tĩnh lại.
Tuy vẫn có người cảm thấy Chu Dương như vậy không khỏi có
chút báo đạo kiêu căng, nhưng tất cả mọi chuyện trước đây anh làm, cùng năng lực mà Chu Dương thể hiện ra, sớm đã nhận được tán thành của mọi người.
Vì thế, cho dù có vài người trong lòng không tình nguyện, nhưng lúc này vẫn sẽ không tùy tiện oán trách, càng sẽ không để người khác phát hiện.
Chỉ là, bọn họ đã lên kế hoạch xong xuôi, dù sao còn mấy ngày nữa thì trở về Đông Hải, bọn họ ở Trường Sa cũng không đợi được lâu, nếu không nhân lúc mấy ngày cuối cùng này ra ngoài vui chơi, nói không chừng sau này cũng không còn cơ hội nữa.
Còn về những lời Chu Dương nói vừa nãy, đối với bọn họ chỉ đơn giản là hù dọa mà thôi.
Bọn họ không cảm thấy mình ra ngoài một chuyến thì sẽ gặp phải nguy hiểm gì.
Lúc này, chi nhánh thành phố Liễu.
Việc kiểm tra trêи phố đi bộ đang diễn ra theo trình tự.
Đoàn kiểm tra kiểm từng cửa hàng, phần lớn trong số đó đều đạt
chuẩn, nhưng cũng có vài nơi không đạt, nhân viên được kiểm tra phải ngừng kinh doanh, tiến hành chỉnh đốn và cải cách.
Chớp mắt, đoàn kiểm tra đã xuất hiện ở cửa hàng chi nhánh thành phố Liễu.
“Cô là chủ ở đây sao?”
Một nhân viên kiểm tra có làn da ngăm đen hỏi một cách hời hợt,
ánh mắt tùy ý nhìn trêи người Diệp Phương, rồi bắt đầu dẫn người vào kiềm tra toàn bộ mọi ngóc ngách trong cửa hàng
Không ít người của các cửa hàng gần đó cũng đến dòm ngó hóng hớt.
Trong khoảng thời gian gần đây kết quả kinh doanh của cửa hàng
chi nhánh này quả thật rất tốt, còn tốt hơn nhiều so với Mỹ phẩm thành phố Liễu ở phía đối diện, đương nhiên sẽ thu hút sự tò mò và ngưỡng mộ ghen tị của những chủ cửa hàng xung quanh.
Bọn họ cũng muốn qua đó xem xem, bên trong cửa hàng chi nhánh thành phố Liễu này rốt cuộc có che giấu gì hay không.
Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là nhân viên kiểm tra dường
như cố tình vạch lông tìm vết, một vài điểm căn bản cũng không tính là gì, thậm chí nếu thật sự muốn dựa theo tiêu chuẩn này để kiểm tra, tất cửa hàng ở phố đi bộ đều sẽ không đạt chuẩn.
“Những vấn đề này, khi cửa hàng chúng tôi sửa sang, đã có
người đến kiểm tra rồi, đây là tài liệu chỉnh sửa nghiệm thu của chúng tôi.”
Diệp Phương đã có chuẩn bị từ sớm, khi sửa sang không hiểu sao cứ có người liên tiếp đến kiểm tra, hơn nữa điểm kiểm tra đều là vạch lá tìm sâu.
Nhưng để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, mỗi lần Diệp
Phương đều yêu cầu nhân viên kiểm tra chỉ ra vấn đề kiểm tra và sau khi chỉnh đốn cửa hàng đạt chuẩn nghiệm thu đã viết thành tài liệu, đóng thành một tập văn bản.
Đám nhân viên kiểm sát dường như rất bất ngờ trước cách làm của Diệp Phương, thần sắc rõ ràng đã sững sờ ra trong nháy mắt, sắc mặt cũng hết sức khó coi.
Tên nhân viên kiểm tra da đen dẫn đầu kia, khóe miệng hơi co giật, suýt chút nữa đã muốn xé toạc tài liệu này, trực tiếp phủ nhận chúng.
Nhưng thanh thế buổi kiểm tra ngày hôm nay quá lớn, cả con phố
đi bộ đều bị thu hút sự chú ý, hơn nữa bây giờ trong chi nhánh thành phố Liễu này, còn có không ít người của cửa hàng khác đang vây nhìn.
Nếu hắn dám làm như vậy, nhất định sẽ bị người khác bắt thóp.
Đến lúc đó, cho dù người kia đồng ý giúp hắn, e rằng cũng sẽ không có kết quả gì tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, gã đàn ông giận sôi máu nhưng không có chỗ phát tiết, đương nhiên sắc mặt cũng càng tệ hơn.
“Về thôi.”
Nhìn thấy Diệp Phương chuẩn bị đầy đủ như vậy, gã đàn ông cũng hết cách, chỉ có thể kiểm tra qua loa.
Mà lần kiểm tra có thanh thế lớn ở phố đi bộ, cũng nhanh chóng hạ màn.
Mỹ phẩm thành phố Liễu, văn phòng tầng hai.
Đám người Vương Vĩ đều đang quan sát toàn bộ quá trình, bọn họ nhìn nhân viên kiểm tra, lần lượt kiểm tra tất cả các cửa hàng ở phố đi bộ.
Nhìn thấy nhân viên kiểm tra bước vào chi nhánh thành phố Liễu,
sau đó đi ra với vẻ mặt khó coi, mà sau khi bọn họ ra ngoài, tốc độ kiểm tra sau đó rõ ràng nhanh hơn nhiều, thời gian kiểm tra những cửa hàng còn lại đều không đến mấy tiếng đồng hồ.
“Vương tổng, xem ra Diệp Phương sớm đã có chuẩn bị, chiêu này e rằng sẽ không có hiệu quả.”